HOA HỒNG GIẤY - Trang 122

- Tối qua anh làm việc tới tận khuya sao?

Đầu tiên cô bê lên một cốc sinh tố mới xay, sau đó là bánh bao hấp nóng

hổi, cháo yến mạch hầm nhừ đặc sệt, dịu dàng săn sóc đưa đũa cho anh.

- Sao tối qua em lại khóa cửa? - Khang Kiếm không nhịn được, bực tức

hỏi.

- Em khóa sao? - Bạch Nhạn chớp mắt vô tội, bỗng vỗ trán - Xin lỗi sếp,

em… quen rồi, lúc trước ở một mình, vào phòng là khóa trái cửa, đề phòng
yêu râu xanh. Tối qua anh ngủ ở đâu?

- Anh còn có thể ngủ ở đâu? - Khang Kiếm buồn bực ăn cháo.

- Anh có mỏi lưng không? Đau vai không?

Cô áy náy đi tới bên anh, đặt tay lên vai anh xoa bóp nhẹ nhàng nhưng

vẫn có lực.

- Có trách em không? Có nhớ em không?

m thanh ấy ở ngay trên đầu anh, từng hơi thở ấm nóng phả vào gáy anh,

trượt xuống dưới, thẳng tới trái tim anh.

- Anh muốn dựng em ra khỏi giường, đánh cho em một trận.

- Đáng đánh đòn lắm, sao lại lãng phí một đêm đẹp chứ? Đời người đắc

ý hãy vui tràn [1], chớ lỏng lơi nữa để bạc đầu, ích gì rên xiết [2]. Sếp à, tại
em, em nhất định sẽ xem lại mình, viết một bản kiểm điểm, buổi tối dâng
lên cho sếp duyệt, sau đó phạt em chăn đơn gối chiếc suốt một tháng, đêm
đêm rơi lệ đợi trời sáng. Anh không được dung túng bao che, nhất định
phải chấp pháp nghiêm minh.

[1] Câu thơ trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch, dịch thơ Hoàng Tạo -

Tương Như.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.