Họ lên xe, bà Lý Tâm Hà gọi ngay cho trưởng khoa Phụ sản, trưởng
khoa nói đúng lúc chị ấy đang trực ở bệnh viện, sẽ lập tức sắp xếp cho
Bạch Nhạn vào phòng đẻ.
Kỳ lạ, vừa vào đến bệnh viện, bụng Bạch Nhạn đột nhiên lại không đau
nữa, hớn hở như không có việc gì, níu áo Khang Kiếm lúc thì đòi ăn cháo,
lúc thì đòi ăn bánh bao.
- Vừa rồi là khởi động trước khi sinh, bây giờ là nghỉ ngơi trước khi
sinh, lát nữa sẽ vào cuộc. Anh Khang, cô ấy muốn ăn gì thì cứ mua cho cô
ấy, ăn vào thì mới có sức được! - Trưởng khoa kiểm tra cổ tử cung của
Bạch Nhạn rồi nhíu mày - Thai nhi không nhỏ, hôm nay cô ấy sẽ phải vất
vả đấy!
- Có thể nói rõ hơn được không ạ? - Sếp Khang không hình dung nổi rốt
cuộc là vất vả đến mức nào.
- Anh sẽ được thấy tận mắt thôi. - Trưởng khoa cười cười.
Người giúp việc mua đồ ăn sáng về, vừa ăn được một miếng thì người
Bạch Nhạn bỗng nhiên co rúm lại vì đau.
Mặt bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân Lâm tái nhợt đi:
- Kiếm Kiếm, mau gọi bác sĩ, lần này Nhạn Nhạn sinh thật rồi.
Trưởng khoa nhanh chóng chạy tới, bảo y tá đẩy Bạch Nhạn vào phòng
chờ sinh, Khang Kiếm đi theo phía sau.
- Chị trưởng khoa, sao không vào luôn phòng sinh? - Khang Kiếm nhìn
mấy bà bầu trong phòng chờ sinh, cũng có mấy ông chồng ở bên cạnh.
Có bà bầu đang khóc gọi mẹ: “Mẹ ơi, con không đẻ đâu, đau lắm…”.