HOA HỒNG GIẤY - Trang 132

- Cho cháu một ly kem đậu đỏ, cháu đợi bạn.

Bác gái gật đầu, múc một bát kem đậu đỏ, tặng thêm một đĩa hạt dưa,

chu đáo mở điều hòa, khép cửa phòng.

Bạch Nhạn thở dài, nụ cười vẫn nở trên môi tắt dần, cô cắn môi, trên

mặt lộ vẻ khổ sở đè nén đến cùng cực.

Cô rất ít khóc, khóc là biểu hiện của sự bất lực, lại chẳng giải quyết

được chuyện gì, tội gì phải ra vẻ đáng thương?

Những người quen biết cô đều nói cô vô tâm vô tính, rất thích cười.

Cười tốt hơn khóc, chẳng phải sao?

Cô mở túi xách, run rẩy mở khóa chiếc ngăn bé xíu trong túi xách, lấy

ra một chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay cuộn thành một cuộn dài, cô mở dần
chiếc khăn ra, một bông hồng gấp bằng giấy đỏ dần hiện ra trước mắt.

Cô cầm bông hồng lên tay, thận trọng mở ra.

- Tiểu Nhạn, em không phải là đồ giẻ rách, không phải là hồ ly tinh,

không phải là đứa con hoang, em là cô bé tốt bụng, tốt bụng, thánh thiện,
xinh đẹp hơn bất kỳ ai…

Bên tai vang lên giọng nói rất nghiêm túc, chân thành của một cậu trai

nhỏ ngây ngô.

Nước mắt bỗng như đê vỡ, đầm đìa tuôn rơi.

Anh nói, Tiểu Nhạn, bố mẹ không thể lựa chọn, nhưng chỉ cần bước đi

vững chắc trên con đường của mình, em sẽ không khác gì với những người
khác, còn có thể giỏi hơn bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.