HOA HỒNG GIẤY - Trang 203

điện cũng bất kể ngày đêm, bất kể hoàn cảnh. Nhấc máy muộn, cô sẽ nhắn
tin, giọng điệu bi quan tuyệt vọng, chán ngán sự đời.

Anh không yên tâm, lại chạy tới. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ

cười thật rạng ngời, tao nhã, ung dung như không có chuyện gì. Nói với
anh chuyện nghệ thuật, chuyện du lịch, nói những chuyện đang là đề tài
nóng trong dư luận, thậm chí còn hỏi thăm công việc của anh, chỉ không
nhắc tới tình yêu, nhưng sẽ hỏi về Bạch Nhạn, khi đó, giọng cô đầy chua
chát.

Số lần hai người gặp mặt, lại nhiều hơn trước đây rất nhiều.

Khang Kiếm thở dài, cau mày ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào,

bóng chiều đã kéo xuống, bầu trời u ám càng lúc càng tối, anh đi về phía
nhà mình.

Cửa vừa mở đã ngửi thấy một mùi hương mê người.

Anh lần theo mùi hương xuống bếp. Đầu Bạch Nhạn đội một chiếc khăn

như cướp biển, lưng thắt một chiếc tạp dề in hoa, đang nhào bột trên mặt
bếp, bột hơi nhão, một góc bàn nhào bột có cà rốt thái sợi, tôm khô, rau
mùi xanh mướt. Chỉ thấy cô nhanh nhẹn đập hai quả trứng và cho tôm khô
vào, trên bếp, dầu nóng trong chảo kêu xèo xèo.

Bạch Nhạn đổ bột đã nhào vào trong chảo, khẽ đảo xẻng chiên, bột

trong nồi đã thần kỳ tràn ra mép chảo thành một chiếc bánh tròn tròn mỏng
mỏng vàng vàng, nhô phần rỗng ra ngoài, cô rắc cà rốt lên trên rồi lật bánh
lại, rắc thêm một lớp rau mùi, mùi hương quyến rũ tỏa ra từ chính nơi này.

Khang Kiếm không kiềm được nuốt nước bọt:

- Em đang làm gì thế?

Bạch Nhạn không nghe thấy tiếng anh vào cửa, giật mình quay lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.