- Mình nuốt không trôi cục tức này.
- Vậy ngày mai mình lại đi xem có vé không, nếu mua được thì mình
với cậu đi xem.
- Tính sau đã! – Liễu Tinh bực bội ngắt máy.
Xem ra đêm nay Lý Trạch Hạo chẳng thể ngủ ngon rồi, không biết bị
bom nổ rách mấy lớp da nữa! Bạch Nhạn hết sức thông cảm.
Không biết mấy giờ Lãnh Phong và Mã Gia mới về đến khách sạn, lúc
Bạch Nhạn xuống dưới ăn sáng, cửa phòng hai người đó vẫn đóng chặt.
Cô ăn sáng xong, đi dạo một lượt quanh mấy tiệm đồ hiệu gần khách
sạn, mua một chiếc mũ rơm màu xanh da trời rồi đi lên, cửa vẫn chưa mở.
Tận đến giờ cơm trưa hai người đó mới xách hành lý ra, đi ăn trưa
trước.
Lúc xuất phát đã là hai giờ chiều. Vẫn là Mã Gia lái xe, xe chạy tới giáp
Tân Giang thì dừng lại. Phía trước đã có rất nhiều xe dừng lại, từng chiếc
nối đuôi nhau như một con rồng dài.
Mã Gia xuống xe nghe ngóng. Phía trước có mấy cái xe tông vào đuôi
nhau, một chiếc bị nổ lốp, mấy chiếc xe chồng lên nhau như đồ chơi xếp
hình, thương vong nghiêm trọng. Hiện giờ, cảnh sát giao thông đang điều
tra hiện trường, đường cao tốc tạm thời bị phong tỏa.
Xe vừa dừng, khí nóng hầm hập ập đến, Bạch Nhạn nóng tới mức mồ
hôi ròng ròng, nhưng Lãnh Phong cứ như thật sự đến từ Siberia, trên mặt
không hề có giọt mồ hôi nào.
Mã Gia rút thuốc lá, quẳng cho Lãnh Phong một điếu, kể lại mấy
chuyện vui tối qua, Lãnh Phong thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng ừ một