HOA HỒNG GIẤY - Trang 325

- Bố, bố ăn cơm chưa ạ? – Bạch Nhạn vờ như không nhìn thấy mấy

mảnh thủy tinh vỡ trên sàn nhà, khẽ cười hỏi. Nhác thấy trong phòng ăn
cũng bừa bãi. Thím Ngô đứng cạnh bàn ăn, nhìn chăm chăm vào ông
Khang Vân Lâm, ai oán như nhìn một người chồng bội bạc.

Ông Khang Vân Lâm không trả lời, bà Lý Tâm Hà đã lên tiếng trước.

- Bạch Nhạn, mau nói cho bố cô biết, tôi có bắt nạt cô không? – Giọng

nói đầy mỉa mai.

- Tâm Hà, bà nói với con nó những chuyện này làm gì? – Ông Khang

Vân Lâm hạ giọng.

Bà Lý Tâm Hà cười u ám:

- Nó không nói thì ông có yên tâm không? Ông vất vả xa xôi chạy tới

đây chẳng phải là lo lắng cho nó sao? Bây giờ ông nhìn đi, nó đứng đó, môi
hồng răng trắng, vừa trẻ trung lại vừa đáng yêu, có phải đã khiến sợi dây
đàn nào trong lòng ông rung lên rồi hay không?

- Mẹ! – Từ lúc bước vào cửa, mặt mũi Khang Kiếm đã sa sầm, anh bỗng

hét to – Đừng nói nữa!

Bà Lý Tâm Hà sững sờ trước sự đau khổ và nhẫn nhịn đang cố sức đè

nén trong giọng nói của Khang Kiếm, chớp mắt:

- Nếu mẹ không hỏi cho rõ, không biết bố con sẽ coi mẹ thành bà mẹ

chồng độc ác kiểu gì, ông ấy cũng không nhìn xem mẹ là người tàn phế
ngồi trên xe lăn, còn bắt nạt được ai? Hai mươi tư năm trước đã thua rồi,
bây giờ còn thắng được sao? Bạch Nhạn, cô câm đấy à, nói đi chứ!

- Đủ rồi – Khang Kiếm bỗng đấm mạnh vào cái cột ở lối đi, khiến bức

tranh treo trên đó lắc lư không ngừng. Anh nặng nề thở dốc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.