HOA HỒNG GIẤY - Trang 367

- Anh làm gì vậy? - Bạch Nhạn đi chui ra ngoài.

- Em đang tránh tôi? - Hai tay Lãnh Phong chống vào tường, nhốt Bạch

Nhạn vào giữa vòng tay anh, quay trái là rúc vào lòng, quay phải là ôm,
Bạch Nhạn đành phải ngẩng đầu tức giận nhìn thẳng anh.

Cửa thang máy kêu “kính coong”, từ từ khép lại.

Thang máy trong bệnh viện phải rộng hơn thang máy trong các văn

phòng, chung cư thông thường, bởi vì phải chứa cả băng ca. Nếu không có
băng ca, bình thường có thể chở được trên 20 người. Nhưng lúc này Bạch
Nhạn lại cảm thấy thang máy nhỏ như một cái lồng, chật tới mức cô không
thể thở nổi.

- Cái gì gọi là tránh? Bởi vì tôi nhìn thấy bác sĩ Lãnh cao quý mà không

cúi đầu khom lưng chào hỏi sao? - Cô dũng cảm ưỡn thẳng người, giọng rất
đanh - Bác sĩ Lãnh, anh đích thực là chuyên gia do viện trưởng bỏ ra số tiền
lớn để mời về, trong bệnh viện ai ai cũng phải cung kính với anh, nhưng
anh cho rằng đó là họ thật lòng sao? No, họ chẳng qua chỉ là chịu sức ép
của cơm áo gạo tiền thôi. Tôi… hôm nay tôi không muốn dung túng cho
những hành vi ngang ngược như vậy nữa, anh hiểu chưa?

Lãnh Phong thu tay về khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng

vào cô:

- Bạch Nhạn, đến giờ em vẫn nói bướng, em đích thị là một con đà điểu.

- Anh… ý anh là gì? - Bạch Nhạn tức đến nỗi giọng run lên. Từ trước

đến nay quan hệ của cô ở bệnh viện rất tốt, chưa từng nổi cáu với ai, nhưng
lại giao chiến trực diện với cái tên hàn lưu Siberia này mấy phen rồi. Tay
nghề của Lãnh Phong rất tốt, bản lĩnh khiêu khích người khác cũng là số
một.

Lãnh Phong không đáp, ngước mắt lên nhìn số tầng đang nhảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.