HOA HỒNG GIẤY - Trang 370

Anh đặt một chùm chìa khóa vào tay cô.

Nhà vệ sinh chìm vào yên lặng.

Bạch Nhạn há hốc mồm, thấy anh nhìn mình chằm chằm, ngập ngừng

một lúc mới nói:

- Cảm ơn anh, bác sĩ Lãnh, tôi đúng là hơi mệt… tôi biết anh quan tâm

đến tôi… thực ra mọi thứ rồi sẽ trôi qua, tôi có thể chống đỡ…

Nói đến cuối câu, giọng đã hơi nghẹn lại. Từ trước đến nay cô chưa bao

giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không rơi nước mắt trước
mặt bất kỳ ai. Có lẽ trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, cô đã thất thố
rồi.

Chẳng qua cô chỉ mất đi một mái nhà mà thôi, trước đây cô cũng chẳng

có, bây giờ cũng không cần phải đau lòng.

- Bạch Nhạn - Lãnh Phong xoa đầu cô - Nếu mọi chuyện rồi sẽ trôi qua,

thì đừng nghĩ ngợi gì hết, ngủ cho ngon đi.

Bạch Nhạn ngẩn người, tưởng chừng như câu sau anh ta chắc chắn sẽ

khí khái vỗ mạnh lên vai cô: “Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ em”.

Lãnh Phong chỉ cười, đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, đến trước cửa một

phòng bệnh:

- Ở đây không có ai đến quấy rầy, em vào đi!

Không đợi Bạch Nhạn trả lời, anh xua tay, biến mất dạng nơi cầu thang.

Bạch Nhạn đờ đẫn, một lúc lâu mà vẫn không tỉnh ngộ được, đợi đến

khi định thần lại thì đã không thể kìm được nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.