HOA HỒNG GIẤY - Trang 371

Cô mở cửa, trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, giống như trong khách

sạn vậy. Cô cởi áo khoác, trèo lên giường, lấy chiếc chăn đơn trắng tinh lau
nước mắt, ôm gối nghĩ ngợi miên man một hồi rồi nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này đến quên trời đất, giữa chừng Bạch Nhạn có tỉnh lại một

lát, nghe như có tiếng gì, cô chỉ chớp mắt mấy cái rồi lại mê man ngủ thiếp
đi. Sau đó lại tỉnh lại, bốn bề tối om, cô nheo mắt một lúc rồi bỗng sực nhớ
ra điều gì, bật dậy bật đèn, lấy điện thoại ra xem, toi rồi, ba giờ sáng giờ
Bắc Kinh, còn có n cuộc gọi nhỡ.

Trời ơi, nếu tính từ ba giờ chiều thì cô cũng đã ngủ được mười hai tiếng

đồng hồ rồi. Cô nhớ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật hình như là một giờ mười
lăm.

Bạch Nhạn toát mồ hôi, chân tay luống cuống mặc quần áo, buộc lại

tóc, khom người đi ra cửa, nhè nhẹ, se sẽ mở cửa ra, ngó nghiêng bốn phía,
bỗng giật bắn cả mình.

- Dậy rồi à! - Trên chiếc ghế dài dành cho người nhà bệnh nhân ở ngoài

cửa có một người đang ngồi, ở đầu bên kia chiếc ghế đặt một hộp cơm.

- Bác sĩ Lãnh? - Theo ánh đèn lờ mờ ở hành lang, Bạch Nhạn ngập

ngừng gọi.

- Tôi gõ cửa rồi gọi điện thoại mấy lần mà em chẳng trả lời. Tôi đang

đếm, nếu đến bốn giờ mà em không ra ngoài thì tôi sẽ phá cửa.

Bạch Nhạn thẹn đỏ mặt:

- Xin lỗi, tôi đã ngủ là ngủ mê mệt luôn. Tôi… không có thời gian tiếp

chuyện anh nữa, tôi về phòng phẫu thuật trước.

Chắc anh ta không ngồi lì mãi ở ngoài đấy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.