HOA HỒNG GIẤY - Trang 377

Anh nhắm mắt lại, dùng đầu gối cũng có thể đoán được dưới gầm bàn

đang diễn ra trò gì. Đó là bố anh đấy! Mẹ anh vẫn còn ngồi cạnh đó, vẫn
còn ngốc nghếch tỏ vẻ âu yếm, nhu mì với ông, chính là để được nở mày
nở mặt với bà Bạch Mộ Mai. Thực ra bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân
Lâm đã chiến tranh lạnh hơn 20 năm, gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều,
đã từ lâu chẳng còn hiểu ý nhau, âu yếm không thành lại thành ra xấu hổ.
Anh nhìn bà Lý Tâm Hà, thầm cảm thấy bà vừa đáng thương vừa tội
nghiệp. Nếu khả năng kiềm chế bản thân không tốt thì anh thật muốn lật
tung cái bàn lên, lật tẩy bộ mặt đáng kinh tởm của ông Khang Vân Lâm.

Lửa giận trong đầu như một con mãnh thú lồng lộn gầm rú đòi xông ra.

Bạch Nhạn bỗng bịt miệng chạy ra ngoài, tiếp đó bà Bạch Mộ Mai từ

ngoài đi vào cười khúc khích, yêu kiều liếc mắt với ông Khang Vân Lâm:

- Khang Kiếm, có phải mẹ sắp được làm bà ngoại rồi không? Trời ạ, nếu

là bé gái thì mẹ đến trông giúp bọn con nhé, được không?

- Thật không? Vậy chẳng phải tôi sắp được lên chức ông nội rồi sao,

nhưng tôi thích cháu trai. - Ông Khang Vân Lâm phấn khởi đôi mắt đục
ngầu sáng rỡ.

Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô mặt xám như chì.

Khang Kiếm không chịu nổi sự kích thích này, con mãnh thú trong cơ

thể rống lên một tràng dài rồi xông ra ngoài, đầu óc anh trống rỗng, không
hề nghĩ ngợi, câu nói ác độc kia cứ thế buộc miệng chui ra.

Chỉ muốn hung hãn phản kích lại bà Bạch Mộ Mai, làm cho bà ta hổ

thẹn, khiến cho bà ta không chỗ dung thân, cũng muốn cho ông Khang Vân
Lâm biết rằng, đối với anh, Bạch Nhạn chẳng là gì cả.

Bà Bạch Mộ Mai thờ ơ nhắm mắt lại, khẽ ừ hử một tiếng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.