HOA HỒNG GIẤY - Trang 444

hình như anh càng chẳng ra gì.

- Vậy anh là cái gì? – Bạch Nhạn lém lỉnh hỏi.

Lục Địch Phi không cười, nhìn thẳng vào cô:

- Cô nhóc quái thai này, sao anh lại không được gặp em trước cơ chứ?

Lục Địch Phi nghe bố mình kể rằng, năm đó mẹ của cô nhóc này làm

cho ông Khang Vân Lâm thất điên bát đảo, thiếu chút nữa chỉ cần mỹ nhân
không cần giang sơn. Cô nhóc này không giống tính bà mẹ, nhưng cũng
xinh đẹp, thanh tú mà không thiếu nét khả ái, dễ thương của thiếu nữ.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, thật sự đã khiến Lục Địch Phi cảm thấy rung
động – một sự rung động chưa từng có, muốn ôm chặt cô nhóc vào lòng,
hứa hẹn sẽ đối xử tốt với cô ấy suốt đời. Nhưng nếu nói ra, e rằng sẽ chỉ bị
cô ấy cười nhạo.

- Gặp trước cũng không có thưởng. – Bạch Nhạn nguýt anh ta – Lục

công tử, mấy giờ rồi?

Lục Địch Phi giơ tay xem đồng hồ:

- Sáu rưỡi, đói chưa?

- Hơi hơi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi!

Hai người cứ ở trong cái chốn tranh tối tranh sáng này, cảm giác cứ kỳ

kỳ thế nào đó. Tốt nhất nên ở những nơi sáng sủa, đông người cho an toàn!

- Cô nhóc, bữa tối của chúng ta dời sang buổi khác nhé, hôm nay anh

phải tiếp mấy vị khách từ Bắc Kinh tới. À, có điện thoại rồi.

Chiếc điện thoại Lục Địch Phi đặt trên bàn reo lên.

- Đến chưa? Được, được, tôi tới ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.