HOA HỒNG GIẤY - Trang 445

Bạch Nhạn như được tha bổng, vội vàng lấy túi xách:

- Vậy khi nào anh rảnh thì gọi điện cho tôi, tôi mời anh. Thanh toán ở

đâu nhỉ?

Lục Địch Phi cúp điện thoại, bật cười:

- Khách đến đây đều miễn phí. Cô nhóc, trước khi em đi, tôi giúp em xả

giận.

- Xả thế nào? – Bạch Nhạn thắc mắc.

Lục Địch Phi hất đầu đầy phóng khoáng, tao nhã mở cửa cho Bạch

Nhạn, rồi dắt tay cô dưới ánh mắt chăm chú của nhân viên phục vụ.

- Lục công tử, buông ra! Anh... anh chú ý hình tượng một chút.

Bạch Nhạn nép mình ra phía sau, giật mạnh tay, mặt đỏ bừng.

- Hình tượng của anh đã rất tốt rồi, đi thôi! – Lục Địch Phi nhún vai với

vẻ không hề bận tâm, lôi Bạch Nhạn vào thang máy.

Thang máy chạy một mạch xuống dưới.

- Ê, rốt cuộc anh đang định giở trò gì?

Bạch Nhạn nhìn hình ảnh kề vai sát má của họ phản chiếu trong thang

máy bóng loáng, hận không thể một cước đá bay Lục Địch Phi.

- Đừng lúc nào cũng nghĩ anh xấu xa như thế, thực ra anh rất biết

thương hoa tiếc ngọc, chỉ có điều em không hiểu tấm lòng của anh. – Lục
Địch Phi lại tỏ vẻ bị tổn thương.

Bạch Nhạn bĩu môi:

- Thương hoa tiếc ngọc thì buông tay tôi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.