Bạch Nhạn cúi đầu nhận chiếc khăn, lau mắt.
Khang Kiếm bất giác ngồi thẳng dậy. Anh chưa từng gặp người đàn ông
này, nhưng anh ta lại khiến anh linh cảm thấy có điều gì đó không bình
thường.
Anh có thể coi thường sự đe dọa của Lục Địch Phi, nhưng lại có một
trực giác bản năng, người đàn ông lạnh lùng đứng ở nơi không xa kia nguy
hiểm hơn Lục Địch Phi rất nhiều.
Có lẽ ngay bản thân người đàn ông lạnh lùng đó cũng không biết, lúc
này vẻ mặt anh ta đang tràn ngập dịu dàng và yêu thương.
Đây là người đàn ông đã tặng Bạch Nhạn bông hồng giấy sao? Bạch
Nhạn vội vã ly hôn là vì anh ta sao?
Trái tim Khang Kiếm bỗng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, chặt tới mức anh
không tài nào thở được, bàn tay đặt trên đầu gối bất giác co lại thành nắm
đấm.
Hai người đứng đó rất nổi bật, Giản Đơn cũng nhìn thấy.
Giản Đơn nơm nớp nhìn Khang Kiếm, không dám lên tiếng, xuống xe
không được, không xuống xe cũng chẳng xong, tay nắm chặt vô lăng, mắt
cụp xuống, không dám thở mạnh, thầm toát mồ hôi thay cho Bạch Nhạn.
Đi theo sếp Khang nhiều năm nay, nhìn gương mặt sếp hiện giờ không
một chút cảm xúc, nhưng đằng sau vẻ vô cảm ấy, một ngọn núi lửa đang
sắp sửa phun trào.
Cuối cùng người đàn ông kia lên xe, lặng lẽ ngắm nhìn Bạch Nhạn, môi
mím chặt như không nỡ rời xa, rồi lái xe đi.
Giản Đơn khẽ thở hắt một hơi.