Trước khi đi, y tá trưởng kéo cô lại, nói chồng chị xét nghiệm bãi nôn
của con chó, nó ăn phải một chút thuốc trừ sâu có trong dâu tây, có lẽ là
người giúp việc trong nhà mua về chưa rửa sạch đã cho ăn luôn, sau đó chú
chó liền bị ngộ độc nhẹ.
Trong nhà không một tiếng động, có lẽ bà Lý Tâm Hà và thím Ngô
đang ngủ trưa, lúc đi lên lầu, Bạch Nhạn gắng đi thật khẽ để không đánh
thức họ.
Cũng không biết là đã ngủ bao lâu, tai nghe thấy bên ngoài có tiếng mở
cửa và tiếng nói chuyện, mở mắt nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn. Bạch Nhạn
cảm thấy môi khô rát, gượng ngồi dậy muốn xuống nhà uống chút nước.
Chưa đi tới cầu thang cô đã dừng chân lại.
Bà Lý Tâm Hà đang khóc thút thít, thực ra bà đã khóc cả ngày cả đêm.
Đứa con trai bà cực nhọc vất vả nuôi lớn, đứa con trai luôn là niềm tự hào
của bà, giờ đây lại vì một đứa con gái mà trở mặt với bà.
Cứ cách một tiếng thím Ngô lại gọi điện cho Khang Kiếm một lần, báo
cáo nỗi đau của bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm không biết làm thế nào, đành
về nhà nhận lỗi.
- Kiếm Kiếm, con không nhớ nhà chúng ta vì sao mà đến nông nỗi này
rồi ư, con không nhớ tại sao mẹ lại trở thành tàn tật ư? – bà Lý Tâm Hà
khóc – hai tư năm về trước, con hồ ly tinh Bạch Mộ Mai khiến bố con vui
quên đường về, bỏ mặc vợ con, mẹ không chịu nổi, sống không bằng chết
nên mới nhảy lầu tự tử, không ngờ chết không được, lại trở thành bộ dạng
ma quỷ như hiện giờ. Chính con đã ôm mẹ mà nói rằng, sau này nhất định
sẽ làm cho mẹ được hạnh phúc, mẹ mới cố sống tới ngày hôm nay. Nhưng
bây giờ, vì con tiểu hồ ly tinh Bạch Nhạn đó mà con muốn phá tan cái nhà
này một lần nữa, muốn mẹ con chết một lần nữa có phải không?