HOA HỒNG GIẤY - Trang 537

Ngày hôm sau, Thương Minh Tinh nhìn thấy Bạch Nhạn, hai mắt tóe

lửa.

Từ đó trở đi Bạch Nhạn đã biết, thấy trẻ con trong khu thì tránh ra xa,

dù người khác nói gì cô cũng coi như không nghe thấy.

Mùa hè đến, bà Bạch Mộ Mai lại đi lưu diễn ở tỉnh ngoài. Đêm mưa bão

bùng, một mình Bạch Nhạn ngồi sụp bên giường, sợ đến nỗi không dám
nhắm mắt lại. Đúng lúc này lại mất điện, căn phòng tối om, ngoài cửa sổ
sấm giật liên hồi, ánh chớp như con rắn lửa đôi lúc lại lóe lên qua khung
cửa.

Bạch Nhạn ra sức cắn môi, người run lên như chiếc lá rụng chấp chới

giữa trời thu.

Đột nhiên, trong bếp nhà họ Thương thắp lên một ngọn đèn bão, sáng

leo lắt hắt lên khuôn mặt tuấn tú của Thương Minh Thiên.

Cậu ngồi đọc sách trước cửa sổ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn màn

mưa dày đặc bên ngoài, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười.

Bạch Nhạn từ trên giường bò đậy đi tới cửa, nhìn ánh đèn mù mịt ấy,

cũng mỉm cười.

Ông Thương chỉ học tới cấp hai, bà Thương chẳng biết chữ nào nhưng

Thương Minh Thiên lại là cậu con trai đi tới đâu cũng đều gây tiếng vang.
Cậu từng được giải Olympic toán, từng được giải văn đạt danh hiệu Mười
thiếu niên tiêu biểu toàn huyện. Thế vẫn còn chưa đủ thần kỳ, điều khiến
người ta nể phục nhất là trong hội thể thao toàn trường, cậu đạt chức quán
quân chạy 100m, dáng chạy lướt cùng chiều gió khiến nữ sinh toàn trường
phát cuồng. Cậu xuất sắc khiến người ta nghẹt thở, nhưng ngày ngày vẫn
bình dị xuất hiện trong sân trường.