Bạch Nhạn quay sang nhìn cậu, ánh mắt sáng lấp lánh, dưới ánh nắng
xuân, rạng ngời tươi tắn.
Hai người đi đến trước cửa khu tập thể Văn hóa, Thương Minh Thiên
dừng lại, Bạch Nhạn hiểu ý cười cười, bước qua cổng trước, năm phút sau
Thương Minh Thiên bước vào.
Mặc dù bà Bạch Mộ Mai lạnh nhạt với cô, cả ngày không ở nhà, mặc dù
cô bị người ta mắng nhiếc sau lưng là “đồ con hoang, đồ tiểu Bạch Cốt
Tinh”, nhưng Bạch Nhạn cảm thấy những ngày tháng đó thật đẹp, nhưng
cũng trôi qua rất nhanh.
Một dịp Tết nhất, khu tập thể Văn hóa càng náo nhiệt hơn thường ngày,
nhà nhà náo nức cười nói, sự lạnh lẽo và tịch mịch trong nhà Bạch Nhạn lại
càng nổi bật.
Nhà họ Thương thường ngày dè xẻn, nhưng lúc Tết đến cũng xa xỉ một
chút. Bà Thương khéo tay, làm món lạc rang muối, bỏng gạo, lạp xưởng,
đùi gà, Bạch Nhạn ngồi trong nhà cũng ngửi thấy.
Thời gian này càng không thấy bóng dáng bà Bạch Mộ Mai đâu, những
món Bạch Nhạn biết làm có hạn. Bê cơm lên bàn, Bạch Nhạn chẳng thể
nào nuốt trôi. Cô quay sang nhìn bếp nhà họ Thương, lòng cuộn trào,
Thương Minh Tinh quanh quẩn bên chân bà Thương, bỗng thò tay nhón
trộm một miếng bỏ tọt vào miệng, khiến bà Thương hét ầm lên. Nhưng
trong tiếng hét ấy mang đậm ý cười và sự cưng chiều.
Mắt Bạch Nhạn bất giác đỏ hoe, cô không thèm khát những món ăn
khiến người ta chảy nước miếng kia, mà ngưỡng mộ sự ấm cúng trong ngôi
nhà đó.
Trời tối, sân khu tập thể lác đác vang lên tiếng pháo đì đùng. Bạch Nhạn
ngồi thu lu trong nhà đợi chương trình văn nghệ đêm giao thừa, ngoài cổng
bỗng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.