HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 107

từ nhỏ đã thích học, cũng chỉ biết học mà thôi, với anh ấy mà nói thì bắt anh
ấy theo đuổi phụ nữ còn khó hơn lên trời. Anh ấy gặp được một người hiểu
biết nhiều về tình cảm như tớ, cũng là may mắn của anh ấy. Hai người
chúng tớ, không ai ép buộc ai cả.”

(*) Xích và thốn là hai đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc. Câu nói này ý chỉ: Mỗi người hay

mỗi sự vật đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng của mình.

“Hai người đúng là một đôi trời sinh.” Trì Linh Đồng không nhịn được,

muốn nôn mửa. Tình cảm như vậy rất giống với những tam giác đồng dạng
trong hình học, chỉ có thể coi như một thứ tương tự với tình yêu, nhưng
không phải tình yêu chân chính. Khổng Tước đang cầm một chiếc thước dài
để may đo cho mình một bộ quần áo vừa người, mọt sách họ Tiêu lại vừa
hay là tấm vải để may bộ quần áo ấy, chứ không phải Khổng Tước yêu
thích tấm vải trước rồi mới có ý định may quần áo.

Nhưng cho dù có là bạn thân đi chăng nữa, cũng không có quyền xen vào

chuyện tình cảm của người khác.

Trì Linh Đồng dẫn Khổng Tước tới nhà trọ, Nhan Tiểu Úy đã ra ngoài.

Khổng Tước quăng va li hành lý đi, cũng không sắp xếp lại mà lấy di động
ra rồi bước vào phòng Trì Linh Đồng, gọi hết cuộc điện thoại này tới cuộc
điện thoại kia. Bạn học đang làm viêc ở Thanh Đài của Khổng Tước không
ít, không biết cô nàng đang nói chuyện điện thoại với ai mà cười đầy nũng
nịu.

Trì Linh Đồng không rõ mọt sách họ Tiêu có từng may mắn bắt gặp một

lần hình ảnh Khổng Tước như thế này hay chưa? Nếu từng thấy được, liệu
anh ta còn có thể tỏ ra nghiêm túc nhã nhặn như môn sinh của Khổng Tử
nữa không?

Buổi tối Khổng Tước thay váy, trang điểm cẩn thận lại lần nữa. Còn Trì

Linh Đồng vẫn mặc chiếc áo phông in hoạt hình khi đi đón Khổng Tước ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.