HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 126

nhỏ mà thôi, nếu đứng ở đầu xóm hay cuối xóm, không may bị người quen
bắt gặp, chuyện này truyền tới tai Chủ tịch Nhạc, tôi còn đường sống nữa
không?”

Bùi Địch Thanh cười: “Hằng Vũ sẽ cho cô một con đường lớn thênh

thang.”

“Tôi đây chẳng có ưu điểm gì đặc biệt ngoài sự chuyên tâm. Anh cũng

đừng làm xấu thanh danh của tôi.”

“Không phải tôi coi thường sự chuyên tâm, nhưng có một số người, một

số việc không đáng để cô làm vậy.” Giọng anh chợt trầm xuống, dường như
vô cùng xúc động, “Nghỉ sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp mặt. Ừm,
lần trước chúng ta đang nói tới đâu nhỉ?”

“Nhà ở An Huy, ngày mai sẽ nói tới nhà bạt của người Mông Cổ.”

“Được, tối mai tôi tới đón cô.”

Hơn nửa đêm, Khổng Tước trở về, cả người nồng nặc mùi khói thuốc.

Trì Linh Đồng ngáp hết lần này tới lần khác, “Không nỡ rời xa nhau như
vậy thì sao không đến ở nhà anh ta?”

Khổng Tước xông vào nhà tắm như chuẩn bị đánh nhau: “Ngủ đi, tớ tắm

trước đã.”

Trì Linh Đồng dụi dụi mắt, trèo lên giường, chỉ chốc lát đã chìm sâu vào

giấc ngủ.

Đã lâu không ngủ thẳng một lèo đến khi tự nhiên tỉnh dậy, khi đôi mắt từ

từ mở ra, thấy ánh mặt trời lọt qua rèm cửa sổ, khóe môi cô thoáng hiện vẻ
ngái ngủ, cô xoay người, thấy bên cạnh không có ai, vài chiếc quần chiếc áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.