Bùi Địch Thanh nghe thấy tiếng sóng biển dào dạt: “Cô đang ở bãi
biển?”
“Tổng giám đốc Bùi phán đoán như thần!”
Bùi Địch Thanh bật cười: “Buổi chiều tôi rảnh, chi bằng chúng ta cùng
nhau ăn trưa?”
“Bây giờ tôi đang ở Vịnh Nước Cạn. Bữa trưa thì xin miễn, tôi muốn về
nghĩ ngơi một lúc rồi mới ra ngoài. Chiều nay tôi sẽ gọi điện cho anh.”
“Cô bơi giỏi lắm à?” Dường như Bùi Địch Thanh đang rất rảnh rỗi,
không có ý định ngắt máy.
“Ngại qua, tôi đang hầu hạ một vị công tử đọc sách, cũng không phải bản
thân thích thú gì.”
“Đi cùng với bạn trai cũ của cô?”
“Tôi không tốt bụng đến thế. Tôi đang theo hầu bạn trai của bạn gái.”
Câu này nghe thật kỳ quặc, Trì Linh Đồng phì cười.
“Lòng hảo tâm của cô không tồi, sao không suy nghĩ tới việc chuyển
sang làm việc ở các tổ chức từ thiện?”
“Nếu có một ngày chuyện giữa anh và tôi bị bại lộ, có lẽ tôi sẽ thử.”
“Nói như thể tôi đang lôi cô xuống nước ấy. Linh Đồng, lần trước cô nói
với tôi ý tưởng Khế Viên, Nhật báo Kinh tế đang tìm kiếm những tác phẩm
thiết kế các khu nhà vừa thời thượng vừa cá tính, tôi nghĩ cô có thể tham gia
dự thi.”