HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 190

“Được!” Cô bước tới cửa, quay đầu lại, nâng váy, cúi người duyên dáng,

sau đó tung tăng chạy đi.

Bùi Địch Thanh mỉm cười đầy cưng chiều, cúi đầu nhìn bàn tay mình,

khi giúp cô buộc cầu vai, chạm vào làn da mềm mại của cô, ngón tay nóng
rực, như có gì đó nghẹn trong họng, hơi thở cũng gấp hơn. Lời nhắc nhở
của Quân Mục Viễn vẫn văng vẳng bên tai, anh biết mình nên dừng lại,
không thể bước tiếp về phía trước, không thể để mặc cho mọi chuyện trở
nên mất kiểm soát, không thể lừa mình dối người, nói gì mà anh gặp được
cô như Tử Kỳ gặp Bá Nha, chỉ là tình cảm tri âm, không có suy nghĩ nào
khác. Chỉ là, mọi chuyện còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ư? Bắt đầu
từ buổi sáng mưa dầm rả rích ấy, khi anh bước lên chiếc xe khách cũ nát đó,
đi về phía cô, có lẽ vòng quay số mệnh đã thay đổi. Anh bật cười, lắc đầu,
lấy một hộp thuốc lá từ trong túi, rút ra một cây, châm lửa, để mặc làn khói
bao phủ lấy mình, khiến người đi qua không thấy rõ vẻ mặt của anh.

Trì Linh Đồng ra ngoài một lúc, trên bàn lại có thêm mấy món ăn, cô

cầm đũa gắp một miếng gạch cua hấp trứng. Trần Thần kích động khoe với
cô, vừa được bắt tay với một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó, còn mời rượu
nhau.

“Cô nhìn kìa, nhìn kìa, nhìn ngoài kia kìa.” Anh ta đẩy đẩy khuỷu tay cô.

Đũa Trì Linh Đồng run lên, gạch cua rơi xuống bàn, cô tức giận mắng

anh ta: “Anh làm gì thế, không thấy tôi đang ăn hả?”

Trần Thần há hốc miệng, mở to mắt nhìn ra cửa lớn, “Ôi, người đẹp!”

“Bây giờ ở đâu chẳng có người đẹp!” Trì Linh Đồng mặc xác anh ta, đưa

đũa lên chuẩn bị gắp lại miếng khác.

“Không phải đâu, đẹp thật, đẹp thật mà… nhìn đi!” Trần Thần lại đẩy cô

phát nữa, lần này thì đũa rơi luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.