HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 203

Cô ngẫm nghĩ: “Tôi đồng ý cũng chẳng để làm gì, phải xem anh có khả

năng vượt qua trở ngại ‘người thứ ba’ không đã?”

Anh nhìn cô với vẻ hoang mang.

Đôi mắt trong veo nghịch ngợm đảo mấy vòng: “Chẳng lẽ anh không

biết Chủ tịch Nhạc của chúng tôi là phụ nữ có chồng?” Nói xong, cô co
chân chạy thẳng vào thang máy.

“Cô nhóc ranh mãnh.” Khi cửa thang máy đóng lại, anh kịp thời tóm

được Trì Linh Đồng.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi…” Trì Linh Đồng cười đến không đứng nổi, định

giãy ra nhưng bị anh giữ chặt hơn, cô đành xin tha, “Đừng kéo tôi, anh định
đi đâu?”

“Đi, chúng ta đi dạo.” Anh vuốt nhẹ lọn tóc cô, nỗi buồn không tên lắng

đọng suốt đêm qua, trước khuôn mặt vui vẻ của cô, đều tan thành mây khói.

Sau khi ăn bữa sáng, hội nghị được chia thành ba hội trường, các vị lãnh

đạo ngồi ở phòng họp lớn, các giám đốc tài vụ ngồi ở phòng họp nhỏ, còn
đám nhà thiết kế như cô đành ngồi ở phòng ăn trưng dụng thành phòng họp,
còn chẳng có micro, người lên phát biểu phải gào khan cả giọng. Nơi càng
xa xỉ thì càng phân biệt đẳng cấp. May mà vẫn có điều hòa.

Người đang phát biểu không biết là nhà thiết kế của một công ty địa ốc

nào đó, tình yêu với nước với dân biến thành ngôn từ đầy bi phẫn: “Phong
cách Rococo

(*)

lộng lẫy mà thanh tao, phong cách Baroque

(**)

đi sâu vào

từng chi tiết… Những tác phẩm của Ludwig Mies van der Rohe

(***)

Không gian đầy sức sống, vật dụng như có hơi thở, cho dù một bức tường
hay một dầm thép cũng là kinh điển. Trong khi nhìn lại tổng thể kiến trúc
ngày nay, chỗ nào cũng như chỗ nào, chẳng có phong cách riêng, khó mà
thấy được một tác phẩm khiến người ta trầm trồ thán phục. Tại sao lại thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.