HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 213

làm những hành động điên cuồng như thế này, trái tim nho nhỏ của anh ta
run rẩy như một chú thỏ rừng đang sợ hãi.

Bùi Địch Thanh im lặng, tập trung nhìn về phía trước, khóe môi hơi cong

lên. Ánh xanh từ đồng hồ điện tử bên cạnh tay lái hiện giờ là bảy rưỡi tối.
Đáng chết! Sao hôm nay trời lại tối nhanh như vậy, chắc cô sẽ không nghĩ
anh không giữ lời nữa chứ!

“Tổng giám đốc Bùi, không cần quan trọng hóa kiểu tiệc tùng này đâu,

tối nay là tiệc buffet, nửa đêm mới lên tới cao trào, bây giờ chúng ta tới thì
vẫn coi như sớm đấy.” Quân Mục Viễn lau bàn tay đầm đìa mồ hôi vào
quần, giọng nói cũng không giấu được sự hoảng hốt.

Dưới con đường núi này là biển, sau nhiều khúc cua gấp, anh ta thực sự

cảm thấy chiếc xe này có thể lăn xuống dưới bất cứ lúc nào. Một khi lăn
xuống, ngày mai lại phiền tới các vị nhà báo và giới truyền thông, lại còn
nhân viên Hằng Vũ nữa, hành động này quá vô nhân đạo, giờ đang là những
ngày nóng đỉnh điểm trong năm.

Bùi Địch Thanh nhìn thẳng về phía trước, vẫn im lặng. Nhìn từ phía

Quân Mục Viễn trong bóng đêm, chỉ thấy được đường nét trên khuôn mặt
anh, mạnh mẽ mà cô độc.

Cuối cùng thì khu nghỉ mát cũng hiện ra ở phía trước, Quân Mục Viễn

thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh tới bãi đỗ xe đi.” Bùi Địch Thanh chẳng đợi được tới khi lái xe vào

bãi, vừa tới cổng thì bước ngay ra khỏi xe, vội vàng chạy về phía sảnh đón
khách. Không kịp để tâm tới nụ cười ấm áp của vị một tiểu thư đang đứng
trong thang máy, anh lấy điện thoại ra, gọi vào số của Trì Linh Đồng.

Tắt máy! Anh nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên cô chơi trò này,

không lẽ sau này anh phải nói cho cô biết, tự dưng tắt máy là một hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.