HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 229

“Nếu cô không quay lại kịp thời thì chú Quan đã giục tôi đi đăng báo tìm

người rồi.” Tiêu Tử Hoàn uống nhiều rượu, gương mặt đỏ bừng như Quan
Công, nói chuyện cũng hơi lè nhè lơ mơ.

Trì Linh Đồng chẳng lắm lời với anh ta, sợ anh ta lại nói tiếp. Chai rượu

sắp hết, ông Qụan Ấn Đạt và ông Tiêu Hoa cũng đều đỏ bừng mặt mũi, chỉ
có Tiêu Tử Thần là còn giữ được tỉnh táo, như thể không uống chút rượu
nào.

Ăn xong ra ngoài, gió đêm thổi tới, men say càng dâng lên, ông Quan Ấn

Đạt và ông Tiêu Hoa bước nặng bước nhẹ, như đang đi trên mây, khiến
người ta phát hoảng. Trì Linh Đồng và Tiêu Tử Thần không thể không đỡ
hai người, Tiêu Tử Hoàn cao giọng bảo nhân viên nhà hàng lái xe Tiêu Tử
Thần ra.

“Đồng Đồng, Đàm Trân nói từ nhỏ cháu đã say tất cả các phương tiện

giao thông, không thể đi xe đường dài. Chú đã tính kỹ rồi... khi nào chú
và... Đàm Trân về hưu, sẽ chuyển nhà đến Thanh Đài, sau này cháu... không
phải vất vả đi lại giữa hai nơi nữa, thế có được không?” Có lẽ tâm trạng của
ông Quan Ấn Đạt đang rất vui, xoa đầu Trì Linh Đồng, mỉm cười như một
ông già Noel.

“Được ạ!” Trì Linh Đồng cắn chặt môi, bờ vai gầy gò của cô không đỡ

nổi thân thể cao lớn của ông Quan Ẩn Đạt, bước đi cũng run rẩy.

Ồng Quan Ấn Đạt chợt ợ hơi rượu lên, nói tiếp: “Quan Ấn Đạt tôi đây

khổ sở một đời, trước nay đều không ngờ được tới cái tuổi này rồi mà còn
được nếm trải hạnh phúc như vậy... vợ dịu dàng hiền hậu, con gái xinh đẹp
thông minh, đời người đàn ông còn cầu mong gì hơn thế!”

Giọng ông sang sảng, lại mạnh mẽ, như đang diễn thuyết, khiến người ta

đều đồng loạt nhìn về phía này, “Suỵt!” Trì Linh Đồng đưa ngón trỏ lên, nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.