HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 233

Đồng không cần lo lắng. Trì Linh Đồng cũng không khách khí, bảo anh ta
đỗ xe trước cổng khu nhà, sau đó vẫy tay tạm biệt.

Đi lòng vòng bên ngoài suốt một ngày, Trì Linh Đồng cũng khá mệt mỏi,

cô cúi đầu ngáp dài, lúc đi qua một khóm cây tử vi, bỗng chốc có một cánh
tay vươn ra từ trong bóng tối, giữ tay cô lại.

Cô giật mình, suýt nữa thì hét lên, tim đập thình thịch, “Tổng giám đốc

Bùi?” Nhờ ánh đèn xa xa, cô nhìn thấy gương mặt tối tăm và ánh mắt lạnh
lẽo của Bùi Địch Thanh.

Bùi Địch Thanh bước tới gần hơn, cản lại chùm sáng tỏa ra từ đèn

đường, cả người anh chìm trong bóng tối, nhưng có thể nhận ra mọi biểu
cảm trên khuôn mặt cô.

“Cho tôi nửa giờ.” Giọng nói lành lạnh khiến người ta không thể chối từ.

“Tôi thấy hơi buồn ngủ.”

“Em ngáp trông như mèo, rất lười nhác.”

Trì Linh Đồng cười ngượng ngùng: “Thế hôm khác chúng ta nói chuyện

nhé.”

“Không, tôi không chờ được đến hôm khác, thậm chí chờ thêm một lát

cũng không được. Lòng tôi rất buồn phiền, buồn tới mức không thở nổi.”

Trì Linh Đồng hơi run, “Vậy nói chuyện ở đâu? Chỉ nửa giờ thôi, hơn

một giây cũng không được.”

Bùi Địch Thanh lặng lẽ nắm tay cô, bước về phía chiếc Mercedes màu

đen, cửa xe mở ra, hai người cùng ngồi ở hàng ghế sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.