HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 249

một cổng lớn hình vòm, trên cổng, hai chữ “Khế Viên” thật lớn khiến người
ta hoa mắt. Hình ảnh cuối cùng là một bức ảnh với cảnh thực, một con
đường lớn trải dài về phía trước, cây bạch quả

(*)

hai bên đường lay động

trong gió.

(*) Loại cây này có lá hình rẻ quạt, rất đẹp.

Bức màn trở về màu đen.

“Chuyện khi nào thế?” Tuy người học ngành kỹ thuật không lãng mạn,

nhưng lại có trí tưởng tượng phong phú. Giả sử có một ngày người ta nói
rằng thời gian có thể đảo ngược, hoặc con người có thể xuyên qua thời
không để tới tương lai, Trì Linh Đồng sẽ gật đầu mà không hề phản đối. Cô
cho là tất cả đều có thể xảy ra, nhưng vào giờ phút này, những tấm hình ấy
lại khiến cô kinh sợ tới mức ngây người.

Bức ảnh là cảnh thực bên bờ sông Tần Giang, còn hình ảnh đồ họa là bản

thiết kế Khế Viên, chuyện này sao có thể xảy ra được đây? Con đường ấy,
cây cối ven đường, công trình đã được phá dỡ hoàn chỉnh, bồn cây, tường
vây, để làm xong những công việc này, cần ít nhất nửa năm, trong khi đó
bản thiết kế “Khế Viên” mới hoàn thành chưa quá một tháng!

Bùi Địch Thanh đứng dậy, bật đèn lên. “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta

gặp nhau không?”

Cô gật đầu: “Trên chiếc xe khách từ Tân Giang tới Thanh Đài.”

“Hồi đầu năm ở Bắc Kinh, tôi quen được trợ lý thị trưởng Khang Kiếm

phụ trách mảng xây dựng thành phố Tân Giang, anh ta mời tôi tới Tân
Giang mở rộng nhà hướng sông. Tân Giang chỉ là thành phố loại hai, tôi
không có ý định thành lập chi nhánh ở đó, nhưng lại ngại với thịnh tình của
anh ta, nên tôi đồng ý xây dựng một khu chung cư. Sau khi tới Tân Giang,
tôi vẫn luôn ưng ý khu đất ven bờ sông này, không cần giải tỏa nhiều hộ gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.