HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 275

“Không ngốc mà lại đứng đây lườm anh với mái tóc ướt nhẹp thế à,

muốn mai ốm nặng hơn, không cần vẽ thiết kế nữa, tặng luôn dự án Thính
Hải Các cho anh?” Anh nói rất tự nhiên, khuôn mặt bình thản như thường.

“Anh... anh nhìn trộm... bản vẽ của tôi?” Cô nhớ tới tài liệu đặt bên gối.

“Đến cái khung em còn chưa vẽ xong, bản vẽ gì chứ? Mau vào đi, bạn

cùng nhà của em đang nghe đấy!” Anh quay người đi vào bếp, không để ý
tới cô nữa.

Cô giơ nắm đấm về phía lưng anh, quang minh chính đại vào phòng,

ngoan ngoãn nằm lên giường. Cũng chẳng có gì để cãi, đi ngủ sớm bị người
ta nhìn thấy hết, mới cứu vớt bằng cách thu quần áo bày bừa bộn trên
giường. Cả người mỏi mệt như cánh diều trước gió, tắm xong, nói được
mấy câu đã thở hổn hển.

Bùi Địch Thanh bưng một chiếc bát, một cái đĩa đi từ ngoài vào lấy chân

khép cửa lại, bát đựng cháo bí đỏ được ninh nhừ, còn trên đĩa là những
miếng lê nhỏ.Anh đặt hai thứ trong tay xuống, kéo ghế ngồi ở đầu giường,
giật vài tờ từ hộp khăn giấy, lót dưới miệng cô, “Ăn cháo trước hay ăn lê
trước ? ”

Cô híp mắt nhìn anh, hai người mới quen nhau mấy tháng, hình như còn

chưa thân thiết tới mức độ này. Nhưng vẻ mặt và hành động tự nhiên của
anh khiến cô có cảm giác như hai người đã quen nhau từ lâu rồi, ở bên nhau
rất hòa hợp, người tung kẻ hứng. Cô kéo chăn che đầu.

“Đừng kéo nữa. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã biết số đo ba vòng, dáng

chân, vòng eo...”

Trì Linh Đồng không khỏi ôm lấy hai vai, bỗng thấy như thể cả người

đang không mặc quần áo vậy, “Anh nói bậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.