HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 282

áo len màu xám, quần jean mài màu xanh, đi giày thể thao, buộc tóc đuôi
ngựa, để mặt mộc.

Đào Yên Nhiên cũng nhận ra Trì Linh Đồng, hai người đều sửng sốt, cô

ta vừa bối rối liếc nhìn Tiêu Tử Hoàn, vừa nhìn Trì Linh Đồng với vẻ cầu
xin.

Trì Linh Đồng nháy mắt tỏ vẻ hiểu ý, lúc lên xe hai người cùng ngồi

song song ở ghế sau.

Tiêu Tử Hoàn khởi động xe, phong cách hài hước vẫn không thay đổi:

“Vị này chính là con gái nuôi tương lai của cha mẹ anh. Này cô đừng lườm
tôi, tôi cho cô biết nhé, cha mẹ tôi luôn ước ao có một cô con gái nên mới
sinh tôi, kết quả thật đáng thất vọng, bởi vậy trời chiều lòng người, tôi bèn
làm cái đinh trong mắt họ. Thế đã đành, đằng này cô đến nhà tôi hai lần,
cha tôi đã quý rồi, khen cô vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, cứ tới chủ
nhật là lại giục tôi gọi điện mời cô tới ăn cơm. Nếu tôi không ngăn cản, e là
cô thấy phiền không chịu được ấy chứ. Nhưng kinh khủng nhất là mẹ tôi
còn nhớ cô, suốt ngày hỏi giờ em gái đã chuyển tới khu vực an toàn chưa
con. Tôi nói phải đưa cô về Tân Giang, cha tôi hỏi đi mấy người, tôi bảo chỉ
có tôi và cô, cha tôi bèn nổi giận, bắt tôi phải dẫn theo một người nữa.
Không thì đường xa như thế, nếu tôi ăn nói lung tung, nhất định sẽ khiến cô
sợ. Cô thấy không thấy không, rốt cuộc khuỷu tay họ chỉ về đâu thế, hình
như tôi mới là con ruột cơ mà, lẽ trời ở đâu.”

Đào Yên Nhiên nhìn hai người họ, một lảm nha lảm nhảm, một trừng

mắt hung hãn, phì cười: “Tử Hoàn hỏi tôi có muốn tới tắm mưa bụi Giang
Nam không, tôi còn tưởng anh ấy đùa tôi chứ! ”

“Anh đùa em bao giờ, anh là người nghiêm túc, câu nào cũng là lời thành

thật rõ ràng. Yên Nhiên, giờ thì biết anh trai thương em rồi đúng không!
Chớ để mấy thằng cha cơ bắp có tí sắc đẹp trong giới của em quyến rũ, anh
mới là ông xã của em. Như cái vị có khuôn mặt nhăn nhó ngồi cạnh em này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.