cây bạch quả, nghe nói mấy vạn tệ
(*)
một gốc cây đấy, mấy cây này vừa
được trồng xuống chưa lâu, hai bên phải dùng gỗ đỡ, chỉ thiếu nước truyền
chất bổ vào nữa thôi.
(*) 1 vạn tệ bằng khoảng 35 triệu VNĐ.
“Doanh nhân khai phá nơi này bỏ ra nhiều vốn như thế, hết xây đường
rồi trồng cây trồng hoa, nhưng nhà kia chỉ cho thuê chứ không bán, người
thuê còn phải qua vòng khảo hạch của công ty quản lý, đúng là không thể
hiểu nổi, hay là hình như đầu người kia bị cửa kẹp rồi?” Giọng nói tài xế vô
cùng khó chịu.
Cây bạch quả mọc chậm, chất gỗ rắn chắc. Đương mùa xuân, lá cây có
màu xanh ngọc, vào mùa thu, quả nhỏ màu trắng treo đầy trên cây, lá cây
ngả vàng, tới mùa đông, lá cây rụng hết. Rất nhiều doanh nghiệp xây dựng
không thích cây bạch quả, thích chọn những loại cây xanh tốt suốt bốn mùa.
Nhưng Trì Linh Đồng lại rất thích nó, cây cối phải có dấu ấn bốn mùa, như
tâm trạng của con người khi buồn khi vui. Đẩy cửa xe ra, đã thấy tiếng
nước chảy trên sông, tiếng gió thổi qua lau sậy ven sông kêu sột soạt, tựa
như mưa rơi, một cơn mưa rất đỗi dịu dàng.
Ở bốn góc của KhếViên có bốn cột đèn rất lớn, chiếu xuống khiến công
trường sáng như ban ngày. Tường vây không cao lắm, Trì Linh Đồng chọn
một gò đất cao, từ đó có thể nhìn thấy những bộ phận chính của công trình
đã gần hoàn thành, thấy được đường mòn, đường xe chạy đã dần hiển hiện,
cho dù nhà thiết kế có xuất sắc đến đâu, tác phẩm có ưu tú tới mức nào nếu
không được thực hiện thì nó mãi mãi nằm trên giấy, không có giá trị. Nếu
so sánh một công trình kiến trúc hoàn thiện với một bản phác họa nhân vật,
thì nhà thiết kế chỉ là người vẽ đường viền cho nhân vật, còn người xây
dựng mới từ từ thêm máu thịt vào nhân vật ấy, khiến tác phẩm trở nên đa
chiều và sống động hơn.