HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 296

“Giới tính của chúng ta khác nhau, sở thích chắc chắn không giống nhau.

Anh nhìn thấy người đẹp thì hai đầu gối nhũn ra, hai mắt phóng điện, còn
tôi thì lại ghen tỵ tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc không thể hủy
hoại nhan sắc của cô ta. Đúng không?” Cô biết mình nói chuyện khó nghe,
nhưng nỗi buồn giữ kín trong lòng, cô phải nói ra để người khác cũng phiền
muộn theo.

“Trì Linh Đồng, dáng vẻ này của em không đáng yêu chút nào.” Nét mặt

anh lạnh lẽo.

“Ngày trước anh bị mặt nạ của tôi lừa rồi, đây mới là con người thật của

tôi.” Cô hơi bối rối, nhưng vẫn nói những lời như đang đùa vui.

Bùi Địch Thanh xoa nhẹ ấn đường đang nhíu chặt: “Tôi nghĩ em đã quá

mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, mấy ngày nữa tôi sẽ lại tới tìm em.”

Anh đưa túi cho cô, nhưng cũng không nóng lòng rời đi.

Cô nhận lấy, ngẩng đầu, chợt thấy tim mình loạn nhịp, biết anh đang chờ

điều gì, nhưng cô chỉ nghèn nghẹn nói: “Được, tạm biệt!”

Bùi Địch Thanh hơi đờ ra, anh nhìn xuống khuôn mặt cô, lần đầu tiên

không thể giấu nổi sự thất vọng, dường như có chút mất mát thoảng qua.
Nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt anh đã bình thản trở lại, anh mỉm cười
nhạt nhẽo, quay người xuống tầng.

Trì Linh Đồng nhắm mắt, dựa vào lan can như đã tê liệt, bất động rất lâu.

Túi du lịch được ném bừa dưới đất, cô vào nhà vệ sinh rửa mặt, mở tủ

lạnh, trống không. Cô cười khổ, vào bếp pha một cốc cacao nóng, bật tivi
lên, cuộn mình trên ghế sofa, xem ti vi trong tâm trạng hoảng hốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.