HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 298

Nhưng rồi, anh nhìn thấy cô.

Lần đầu tiên nghe tới cái tên Trì Linh Đồng, anh không quan tâm người

đó là nam hay nữ, đơn thuần là sự thưởng thức đối với người cùng nghề, hi
vọng có cơ hội được quen biết. Khi mới quen cô vào một ngày mưa to,
chiếc xe khách cũ nát, cô tựa như một bé gái hàng xóm hiền lành, cho dù
anh lạnh nhạt thế nào chăng nữa, cô vẫn cười vui vẻ. Rồi sau đó, hết sức
tình cờ, hết lần này tới lần khác chạm mặt nhau, nhưng lần nào cô cũng tự
tin, lém lỉnh, hoạt bát như vậy. Cô chưa bao giờ giống như lúc này, đứng
lặng người một cách bất lực, nước mắt nghẹn ngào, mím chặt môi.

Hai bàn tay cầm lái của anh run rẩy, sự kiên quyết khi nãy đã bay theo

gió mất rồi, anh biết đây là số mệnh, đời này, anh không thể rời bỏ cô.

Bùi Địch Thanh mở cửa xe, đi về phía cô.

Khoảng cách không xa, nhưng dường như anh phải đi rất lâu mới tới

được chỗ cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng nhưng không thốt lên được
lời nào.

Anh thở dài, rồi lại thở dài, chợt đưa tay ôm chặt cô vào lòng. “Xin lỗi!”

Đúng, xin lỗi, xin lỗi vì đã khiến em phải buồn phiền như vậy, xin lỗi vì đã
khiến em phải bối rối lâu như thế, xin lỗi vì đã khiến em phải đối mặt với
những chuyện phức tạp này, xin lỗi vì đã khiến em phải chịu oan ức thay
tôi. Xin lỗi, tôi yêu em!

Giọng của anh dịu dàng như tơ, nhè nhẹ lướt qua trái tim cô, hai hàng

nước mắt lăn dài từ gò má xuống. Nước mặt cuốn trôi mọi tạp chất khiến
đôi mắt thanh tú của cô càng thêm long lanh xinh đẹp, “Không phải em
không chịu bỏ qua quá khứ của anh, nhưng anh … thực sự có thể quên đi tất
cả, thực sự biết mình đang làm gì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.