HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 297

Không biết đã qua bao lâu, Nhan Tiểu Úy mở cửa bước vào, xách theo

một túi to vật dụng sinh hoạt, thấy Trì Linh Đồng bèn sợ hết hồn, “Em ở
nhà à, sao không bật đèn lên?”

Đèn chưa bật sao? Trì Linh Đồng ngẩng đầu kinh ngạc, cô lại không hề

nhận ra.

“Chị thấy xe của vị đại gia nọ đang đỗ dưới nhà, anh ta đứng hút thuốc

cạnh xe, chắc là thấy nhà mình tối om nên tưởng em không ở nhà, đang chờ
em đấy! Chị chào anh ta, mà hình như anh ta đang ngẩn người, cũng không
để ý đến chị.” Nhan Tiểu Úy lấy từng thứ đồ trong túi ra, vẻ mặt khá buồn
bực.

Trì Linh Đồng bỗng đứng bật dậy, vì đứng lên quá gấp nên cốc cacao

nóng đổ ra một nửa, cô cũng không để ý tới nó mà vội vã kéo cửa ra, quay
đầu nói với Nhan Tiểu Úy, “Em xuống nhà một lát.” Rồi chạy vội xuống
tầng.

Cô chạy vội tới mức khó thở, trái tim treo ở cuống họng, khi tới khúc

ngoặt, cô dừng bước. Chiếc Mercedes ở đằng xa đang di chuyển, chuẩn bị
quay đầu.

Khi hút xong điếu thuốc thứ tư, Bùi Địch Thanh nhắm mắt, trong khoảnh

khắc ấy, tâm như tro tàn. Anh nghĩ, đừng chờ đợi nữa, từ bỏ đi! Dù sao cô
bé ấy cũng không mấy rung động, mà anh quả thực có một quá khứ phức
tạp, gia thế của anh với cô mà nói thì quá mức nặng nề. Nếu hai người thực
sự ở bên nhau, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nỗi khổ. Cô nên có một tình
yêu nhẹ nhàng, một người bạn trai tươi sáng như ánh mặt trời, sống vô lo vô
nghĩ, đơn thuần như nước. Còn anh, cứ thế cô độc, không dám mơ tưởng xa
xôi, không mong ước bất cứ điều gì.

Đèn đường ở khu nhà hơi tối, chiếc Mercedes lại dài, quay đầu phải cực

kỳ cẩn thận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.