HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 339

Bùi Địch Thanh cười khẽ: “Anh không muốn em có một lý do để hận

anh.”

“Nói lung tung, lúc ra trận thì không anh em gì hết, công việc là công

việc, tình cảm là tình cảm, em luôn phân biệt rạch ròi.”

“Ha ha, thế mà em cũng tin. Anh muốn tập trung toàn bộ sức lực cho

Khế Viên của chúng ta. Em có đồng ý với lời đề nghị của anh không? Có
thấy nhớ anh không?” Anh hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô.

Cô ngồi đếm số lông mi của anh, thừa nhận một cách thành thật: “Rất

nhớ!” Cô nhắm mắt, đón nhận nụ hôn sâu của anh.

Đêm ấy, Bùi Địch Thanh không về nhà.

Hai người ngồi trên sofa trò chuyện, nói rồi lại nói, Trì Linh Đồng cứ thế

ngủ thiếp đi, hai tay còn ôm chặt lấy anh.

Anh ôm cô về phòng, cô cũng chẳng đổi tư thế. Ngủ tới nửa đêm, mở

mắt ra, thấy bên tai có tiếng thở đều đặn mà ấm áp, bấy giờ cô mới biết Bùi
Địch Thanh kéo ghế ngủ gục bên giường cô, mười ngón tay của hai người
còn đan cài vào nhau.

Cô còn đang đau đầu suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo thì thân

thể đã tự động dịch sang bên, nhường ra nửa giường.

Cô hơi động đậy là anh đã tỉnh. Anh cũng thoáng sửng sốt vài giây, rồi

đứng dậy cởi áo khoác, sau đó nằm xuống giường. Cô vừa nâng đầu, lại
thành gối đầu lên cánh tay anh, hai người đều đờ ra.

“Vẫn còn sớm, ngủ đi!” Anh vỗ về cô, dịu dàng dỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.