HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 364

Anh thừa thắng xông lên, “Em mới hứa với anh là sẽ không kích động,

không tùy hứng, tại sao vừa quay đi đã chứng nào tật nấy? Đầu tiên là tai
nạn giao thông, sau đó là bỏ nhà ra đi. Em có từng nghĩ tới cảm nhận của
anh khi đối mặt với căn phòng trống rỗng, sau đó lái xe tìm em như thể phát
điên hay không?” Trong đôi mắt anh thoáng hiện vẻ hoảng hốt.

Cô cúi đầu, nhìn móng tay tái nhợt. Không dám nói, thực ra là do bản

thân cô quá sợ hãi, quá thiếu tự tin.

“Trì Linh Đồng, em thông minh như thế, sao lại thiếu tự tin về bản thân

mình ?” Anh nâng cằm cô, mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh xắn nhăn lại.

“Càng thông minh càng dễ mắc sai lầm, đã được chưa?” Cô tức giận

lườm anh, cao giọng nói.

“Nghe giọng đầy sức sống như vậy thì tốt rồi. Anh nói thật nhé, vẻ mặt

buồn bã u oán khi nãy chẳng giống em chút nào.”

“Thấy em vì anh mà so ra tính vào, anh vui lắm phải không.”

“Linh Đồng, trước giờ em chưa từng cho anh biết, em có yêu anh

không?” Anh thôi miên cô bằng giọng nói đầy mê hoặc.

“Á, sắp tới giờ khám bệnh rồi!” Cô hoảng hốt bật dậy, che giấu sự hoảng

loạn của chính mình.

Bùi Địch Thanh giữ vai cô, có một thoáng bất đắc dĩ, “Linh Đồng, ngày

mai anh phải về Hồng Kông, mấy hôm nữa đành nhờ bạn cùng phòng của
em chăm sóc em. Em đừng sốt ruột, nghe anh nói hết đã. Chuyện của Tống
Dĩnh, không phải trách nhiệm của anh, nhưng vào lúc này anh phải giúp cô
ta, vì Hằng Vũ, cũng vì anh cả. Cùng lắm là bốn ngày, anh sẽ quay lại, tối
nào anh cũng sẽ gọi điện cho em. Được không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.