HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 391

nghệ, một cốc màu xanh sẫm, cầm trong lòng bàn tay thấy nặng trịch. Như
thể mang cốc trà về nhà cũng giống như mang về cảm xúc mộc mạc, thanh
khiết, biến ảo, trừu tượng mà chân thực. Có lẽ đây chính là chất thiền lan
tỏa từ chính nội tâm của người tạo nên nó được gửi gắm trong cốc trà. Trì
Linh Đồng thấy thích vô cùng, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc nên mua một cốc
hay mua cả hai. Trong lúc do dự, cô lơ đãng quay đầu, bắt gặp một người
đàn ông mặc sơ mi trắng, quần vải đang đi về phía cửa chính. Vóc người
cao ráo, dáng đi trầm tĩnh…cô không khỏi bước lại gần mà nhìn chằm chằm
bóng dáng ấy, chợt cảm thấy người đó giống anh tới mức hoang đường. Thế
nhưng, đó không phải là anh, người này có mái tóc rất ngắn, thân hình lại
quá gầy gò. Nhưng…cô chợt thấy tai mình ù đi, đầu óc trống rỗng.

Nhân viên cửa hàng lạnh lùng ngăn cô lại, ánh mắt liếc qua cốc trà trong

tay cô: “Cô ơi, cô còn chưa thanh toán mà?”

Cô vội vã trả lại cốc trà, nhưng quay ra thì bóng dáng kia đã biến mất.

Cô đuổi theo, ánh nắng dường như hơi chói mắt, cô ngơ ngác tìm kiếm giữa
dòng người. Từng gương mặt bước qua cô đều rất xa lạ, tìm kiếm một hồi,
nước mắt cứ thế rơi, chầm chậm, lặng lẽ.

Địch Thanh đã rời xa cô năm tháng tròn.

Bà Đàm Trân không chịu nổi sự tấn công dồn dập của ông Quan Ẩn Đạt,

đã chấp nhận lời cầu hôn của ông. Hôn lễ được tổ chức vào giữa tháng năm,
Trì Linh Đồng là phù dâu. Sau khi biết tin, ông Trì Minh Chi uống say
khướt, lại khóc một lần.

Tất cả hôn lễ đều khá giống nhau, đôi vợ chồng mới cưới mỉm cười vui

vẻ, tới chỗ những người quen mà nhiều khi chính họ cũng không nhớ nổi
tên, cạn ly rượu mừng, nhận lời chúc phúc.

Phù rể là một anh chàng đẹp trai của Phòng cảnh sát hình sự thuộc Sở

công an, rất săn sóc Trì Linh Đồng, hết chắn rượu lại giải vây giúp cô, ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.