HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 414

và tương lai của anh ấy, trước khi gặp tai nạn, anh ấy vẫn đang gọi điện cho
tôi, nhưng anh ấy… đã làm một chuyện khiến tôi vô cùng đau khổ vô cùng
uất ức vô cùng bất lực. Tôi không cần anh ấy hứa hẹn về quá khứ và tương
lai, tôi chỉ muốn nghe một câu giải thích của anh ấy, để an ủi tâm tư lo lắng
sợ hãi của tôi, để tôi biết tình yêu của anh ấy luôn nguyên vẹn, không có sự
dối lừa … anh ấy chưa nói mà cứ thế ra đi … cái cảm giác đó, cảm giác đó,
cảm giác đó…”

“Đừng nói nữa!” Tiêu Tử Thần nắm chặt bàn tay đang run lên cầm cập

của Trì Linh Đồng, “Tôi hiểu, tôi hiểu mà…” đó là cảm giác mờ mịt hoảng
hốt, giống anh hiện tại. Trước mặt anh là một loạt dụng cụ phẫu thuật,
nhưng anh không biết chúng tên là gì; tác phẩm lớn của ngành y, anh nhìn
bìa sách đã nhíu mày; Khổng Tước nói cô ta là người bạn gái mà anh yêu ba
năm, đã bàn tới chuyện cưới hỏi, nhưng anh chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu
linh hồn phóng đãng của cô ta, nụ cười của cô ta, giọng nói của cô ta, anh
đều không thích nổi. Anh chỉ bị mất trí nhớ, không phải bị mất linh hồn, tại
sao lại thay đổi nhiều như vậy? Anh cũng muốn ông trời cho anh một lời
giải thích.

“Cô vẫn đang chờ đợi, đúng không?”

Đúng, chờ đợi, cho dù chỉ là một giấc mơ, chỉ cần một câu nói, cô đã có

thể tiếp tục bất chấp tất cả mà yêu anh. Cho dù có cô độc cô cũng thấy hạnh
phúc. Nhưng Địch Thanh vẫn mãi chẳng xuất hiện.

“Trông cô rất thông minh, nhưng thực ra lại rất ngốc nghếch.” Tiêu Tử

Thần đưa tay giúp cô lau nước mắt. Dường như nước mắt nóng vô cùng,
làm bỏng tay anh, đau đớn thấu tim.

“Có lẽ vậy, nhưng tôi vẫn rất vui vì được gặp anh ấy, anh ấy thực sự rất

tốt rất tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.