HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 416

“Anh nhớ lại rồi hả? Anh định kết hôn với Khổng Tước?” Cô hăng hái

hỏi, đôi mắt đen láy sáng lên.

Tiêu Tử Thần bực mình cốc vào trán cô, anh không thích nghe cô nói

những câu này, như thể muốn nới thêm khoảng cách với anh, “Tôi đã suy
nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ chuyển sang dạy bộ môn tiếng Anh.”

“Anh… dạy được không?” Năm ấy, khi Trì Linh Đồng còn học ở Học

viện kiến trúc, môn tiếng Anh kỹ thuật có tiếng là tàn phá con người, từ mới
khó đọc đến méo cả miệng. Mà một số từ ngữ chuyên ngành y học còn kinh
khủng hơn, vừa dài vừa khó phát âm, ai cũng phải kêu cứu.

“Tôi đã dạy thử hai lớp rồi, có thể đảm nhận được.”

“Sao đột nhiên lại muốn dạy tiếng Anh?”

Cũng khá tình cờ, hiện tại ở học viện, Tiêu Tử Thần chủ yếu phụ trách

mảng giao lưu sinh viên và đầu tư tài chính của phía Hồng Kông, được xem
như đang làm công tác hành chính, khá nhàn nhã. Một ngày nọ, anh có chút
việc cần lên lớp học, chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ một giảng đường, bước
tới xem thì hóa ra giảng viên dạy tiếng Anh ngất xỉu trong giờ học. Có hai
người bảo vệ tới đưa cô giáo đi, anh tạm thời vào phòng học trấn an sinh
viên. Cầm sách giáo khoa lên xem một lúc rồi đặt xuống. Hơn trăm con mắt
hiếu kỳ nhìn anh, anh đành kể cho bọn họ mấy mẩu chuyện tiếng Anh để
giết thời gian, sau đó bảo sinh viên thảo luận tự do. Không ngờ lại gợi ra
hứng thú của sinh viên, cậu một câu tôi một câu, tranh luận sôi nổi. Giảng
viên tiếng Anh nọ bị đau ruột thừa cấp tính, nhất định phải phẫu thuật, giờ
đã là tháng sáu rồi, còn hơn hai mươi ngày nữa là kết thúc học kỳ, cũng
không thể tìm ra giảng viên dạy thay, thế là Tiêu Tử Thần dũng cảm nhận
trách nhiệm về mình.

Nghe Tiêu Tử Thần giải thích xong. Trì Linh Đồng vẫn lắc đầu hoài

nghi: “Anh làm vậy là hại con cái nhà người ta đó, cha tôi học chuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.