HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 470

Cô nghe mà mũi hơi cay, cố gắng mãi mới nén được nước mắt tràn ra.

Tình yêu này tới quá nhanh, nhưng lại tiến triển vô cùng thuận lợi. Nhưng
giấy không gói được lửa, Tân Giang lại nhỏ như vậy, sớm muộn cũng phải
đối mặt với Khổng Tước, cô biết ngày ấy hẳn sẽ diễn ra một cuộc tranh cãi
nảy lửa.

Cô còn chưa kịp chuẩn bị thì Khổng Tước đã tìm đến, còn cầm kem theo,

gõ cửa liên hồi.

Hôm ấy Tiêu Tử Thần không phải lên lớp, hai người vừa đi dạo bên bờ

sông về. Anh đang đọc một cuốn tạp chí nước ngoài, còn cô đang viết về
thiết kế ánh sáng của phòng khách, đôi lúc lại nói với anh vài câu. Nghe
thấy tiếng gõ cửa, cô hoảng hốt đứng bật dậy, ánh mắt đảo khắp xung
quanh, xem có nơi nào để trốn tránh hay không. Anh mắng cô với vẻ mặt
chỉ tiếc mài sắt mà chẳng nên kim: “Em ngồi yên đấy, anh đi mở cửa.”

“Tiêu Tử Thần…sao anh lại ở đây?” Đôi mắt đẹp của Khổng Tước trợn

lên, bấy giờ là một buổi chiều mùa thu, hai người trong phòng đều mặc
quần áo ở nhà. Tay Khổng Tước run lên, túi giấy trong tay rơi bịch xuống
đất, kem trong túi đổ ra tung tóe.

“Hai người lên giường rồi?” Cô ta dùng giọng khẳng định, cánh tay nâng

lên không trung như một đấu sĩ.

“Khổng Tước, như cô thấy đấy, tôi và Linh Đồng chính thức…” Tiêu Tử

Thần bình thản nhìn cô ta.

“Anh đừng nói gì cả.” Khổng Tước ngắt lời anh, con mắt nhìn chằm

chằm vào Trì Linh Đồng, “Tôi và anh yêu nhau mấy năm, với cái tính cách
nhạt nhẽo kia thì anh chẳng làm được chuyện gì ghê gớm. Lẽ ra tôi phải
nghĩ đến, phải nghĩ đến… Anh về Khế Viên trước đi, lát nữa tôi sẽ qua đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.