HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 469

Cô đưa tay chầm chậm vuốt đôi mắt, mũi, miệng của anh, vô cùng chăm

chú, cẩn thận. “Bao lâu cũng được sao?”

“Thời gian không cũ kỹ, chúng ta không chia lìa.” Tay anh ôm eo cô,

nghiêng người hôn lên môi cô, hương xà phòng mát lạnh phả vào mặt cô.
Giữa mùi hương vừa đặc biệt vừa quen thuộc này, hàng mày nhíu chặt của
cô hơi giãn ra, nhưng chỉ trong chốc lát, sự buồn phiền lại kéo tới.

Anh dịu dàng nhìn cô, thầm nghĩ, anh không đòi hỏi nhiều, chỉ như vậy

là tốt rồi.

Điều kỳ lạ là hai người dường như đã bên nhau rất lâu, không cần thời

gian thích ứng mà lập tức bước vào thời kỳ ổn định. Anh xem hết các bài
đăng trên Mạng Hàng Rào của cô, anh có rất nhiều quan điểm không giống
cô, nói ra từng mục cho cô nghe, cho cô rất nhiều gợi ý. Anh cùng cô tới
cửa hàng sách, thậm chí tới chợ cây ngắm cây cối, tới ngoại thành xem
những ngôi nhà rộng rãi. Một ánh mắt, một tiếng thở dài, không cần nói
nhiều, chỉ vậy là hiểu.

Vào một ngày cuối tháng tám, anh nói qua tuần sau anh chỉ có sáu tiết

dạy, không tính bận rộn. “Không về Thanh Đài nữa?” Bấy giờ Trì Linh
Đồng mới ý thức được, lúc trước anh chỉ dùng thuật khích tướng mà thôi.

“Về chứ! Một tháng về một lần, ở lại hai, ba ngày.”

Trì Linh Đồng thẹn quá hóa giận, không nói chuyện với anh hai ngày

liền. Một buổi chiều nọ, cô nhắc tới chuyện lần đầu đến nhà anh ăn cơm,
anh nghe, nhưng không nói chen vào, cũng không hỏi gì thêm.

“Anh không muốn nhớ lại chuyện trước kia ư?” Cô buồn bực hỏi.

“Em cũng không xuất hiện nhiều, nhớ lại làm gì?” Đôi mắt đẹp của anh

nhắm lại, mê hoặc khó có thể diễn tả thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.