HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 542

“Địch Thanh, em nên làm gì bây giờ?” Tống Dĩnh vừa nhìn thấy anh,

tháo khăn lụa rồi lao tới.

Anh gượng gạo vỗ vai cô ta, sắc mặt lạnh lùng, ra hiệu bảo cô ta ngồi

xuống sofa, rung chuông bảo người phục vụ tạm thời không tới làm phiền,
“Tại sao lại có chuyện này?” Anh nhìn lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô
ta.

Tống Dĩnh lập tức rơi lệ, “Anh biết rồi mà còn cố hỏi. Địch Văn tới châu

Âu là như mọc rễ ở đó, anh lại đối xử lạnh nhạt với em, em vui được ư?
Em… tới quán bar uống rượu giải sầu một mình, có lần bị người ta bỏ
thuốc…”

“Cô có nhận ra người đàn ông kia không?” Anh tức giận đập bàn một

cái, mặt tái xanh.

Tống Dĩnh buông mi mắt, giấu đi sự chột dạ trong mắt, nghẹn ngào nói:

“Khi em tỉnh lại thì đã thấy mình nằm một mình trên giường khách sạn, vốn
không biết anh ta là ai. Chuyện thế này, ai dám nói ra ngoài, nhà họ Tống và
nhà họ Bùi cũng không thể chịu đựng nổi chuyện mất thể diện như vậy, em
đành ngậm đắng nuốt cay bỏ qua. Ai ngờ… lại mang thai. Em… thực sự
cùng đường bí lối, hơn một năm rồi Địch Văn không về Hồng Kông, em
biết giải thích với anh ấy thế nào? Địch Thanh, bây giờ em không dám tin ai
cả, chỉ có anh thôi, anh nhất định phải giúp em, được không?” Cô ta ngồi
sát vào người anh, nắm lấy tay anh.

Anh hờ hững nhìn cô ta, “Cô định xử lý đứa bé này thế nào?”

“Phá bỏ. Nhưng không thể ở Hồng Kông, chỗ nào cũng có người quen.

Địch Thanh, anh đi Thái Lan với em nhé.”

“Không được, tôi không có nhiều thời gian như thế. Cô thực sự muốn

phá thai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.