HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 541

Cơ thể anh hơi lung lay, bước đi lảo đảo. Bà Đàm Trân bước lên giúp

anh, anh xua xua tay, tự mình nằm lên giường rồi nhắm mắt lại.

Bà Đàm Trân lẳng lặng nhìn anh, thầm sốt ruột, nghĩ lại vẫn cứ đi tìm

bác sĩ.

Hàng mi đen run rẩy, anh nhắm chặt mắt, thấy trong phòng tĩnh lặng tới

mức lạ lùng. Anh không biết quá khứ và hiện tại cách nhau bao lâu. Khi đó,
khuôn mặt anh lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, không ôn hòa nho nhã thế này,
tên của anh là Bùi Địch Thanh.

Tay Trì Linh Đồng bị gãy xương, anh ngồi bên giường bệnh chăm sóc cô

suốt một đêm, trời còn chưa sáng, anh đã lặng lẽ đứng lên, vuốt ve khuôn
mặt nhỏ nhắn ấm áp của cô, cúi người hôn cô, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng
bệnh.

Quân Mục Viễn đã đỗ xe dưới tầng. Trên đường, anh bàn giao cho anh ta

một vài chuyện, cũng dặn dò đừng nói với người khác chuyện anh về Hồng
Kông. Lần này, anh phải trở về để giải quyết một vài việc gia đình.

Khi anh tới sân bay Hồng Kông thì đã là chiều muộn, anh bắt xe vào nội

thành. Linh Đồng gọi điện tới, giọng nói rất tủi thân, oán trách bệnh viện
này không hay cái nọ không tốt cái kia. Anh cười, biết đó là vì anh không ở
nơi ấy. Anh an ủi cô: “Cô bé ngoan, anh sẽ về ngay thôi.”

“Nói thì phải giữ lời.” Cô lầm bầm.

Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó ngắt máy, taxi dừng lại trước một quán cà

phê tĩnh lặng ở góc phố. Anh thấy Tống Dĩnh đeo kính râm, đầu trùm khăn
lụa, bước xuống từ một chiếc BMW, vội vàng đi vào quán. Anh cầm cặp rồi
gấp gáp bước xuống xe vào đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.