HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 543

“Đương nhiên.”

Anh đứng lên, trầm ngâm hồi lâu, “Tôi có một người bạn ở bệnh viện

Mary, cô ấy là y tá trưởng của khoa phụ sản, tôi dẫn cô tới tìm cô ấy để xin
giúp đỡ.”

“Có kín tiếng không?”

Anh liếc nhìn cô ta, “Chuyện đó không mượn cô bận tâm. Tống Dĩnh, tôi

không có tư cách dạy cô làm người như thế nào, nhưng đây là lần cuối cùng
tôi giúp cô, vì tình nghĩa ngày trước của chúng ta, cũng vì anh cả, vì Hằng
Vũ.”

“Địch Thanh, anh đừng lạnh lùng như thế.”

Tống Dĩnh đau khổ nhìn anh.

Anh mỉm cười thờ ơ, “Cô cứ ngồi đây đi, tôi về nhà thăm ông và mẹ,

ngày mai sẽ liên lạc với cô sau.” Nói xong, anh kéo cửa ra, không hề quay
đầu lại.

Ông Bùi Thiên Lỗi không ở nhà, đã cùng mấy người bạn cũ lên núi đánh

golf, gánh nặng trong lòng anh cũng được bỏ xuống, sau khi nói vài chuyện
với mẹ một hồi, anh lấy cớ là hẹn bạn, tắm rửa sạch sẽ rồi lái xe tới bệnh
viện. Loại chuyện khó mở miệng thế này, nhờ người giúp đỡ, trong điện
thoại không thể nói hết được.

Tháng mười hai ở Hồng Kông, không lạnh buốt như Thanh Đài, thời tiết

ấm áp hơn nhiều nhưng lại mưa không ngớt, khiến lòng người buồn bực.
Người bạn nọ không ở bệnh viện, đã đi nghỉ phép ở nước ngoài với gia
đình. Anh đứng trên hành lang bệnh viện, sốt ruột tới mức nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.