HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 547

Ở đầu bên kia, Linh Đồng chợt nổi giận, quát lên một tiếng: “Bùi Địch

Thanh, anh đi chết đi!”

Anh đang định nói thì Tiêu Tử Thần gọi anh vào trong. Anh đành phải

cúp máy. Bác sĩ nói thai bốn tháng đã rất lớn rồi, nếu có ý định phá thai, vậy
người mang thai phải nghỉ ngơi cho tốt, còn phải truyền máu, hôm nay
muộn quá rồi đành chờ tới ngày mai. Tống Dĩnh mệt mỏi kéo tay anh, thân
thể mảnh mai khẽ run lên.

Tiêu Tử Thần đưa bọn họ xuống tầng, Tống Dĩnh muốn hỏi vài câu, cầu

xin Tiêu Tử Thần cùng ăn bữa tối. Tiêu Tử Thần từ chối, Tống Dĩnh đẩy
đẩy tay anh, anh hơi mất tập trung, khi xuống tầng lại gọi cho Linh Đồng
nhưng cô không nghe máy.

Cuối cùng Tiêu Tử Thần cũng chấp nhận đi ăn bữa tối với họ, mặc áo

khoác vào rồi ngồi xuống vị trí cạnh ghế lái. Tống Dĩnh ngồi ở hàng sau,
cuộn người lại, kiểm tra nhiều phương diện khiến cô ta vô cùng mệt mỏi.

Cơn mưa nhỏ lất phất vào ban ngày đến buổi tối đã biến thành cơn mưa

khá to ào ào trút xuống, cần gạt nước liên tục gạt nước trên mặt kính, tầm
nhìn không tốt. Khi dừng đèn đỏ, anh lại lấy điện thoại gọi cho cô, vẫn
không ai nghe máy.

“Sao thế?” Tiêu Tử Thần thấy anh nóng ruột bất an, quay ra hỏi.

“Có lẽ Linh Đồng đã nghe thấy y tá nói chuyện với tôi, đang giận tôi,

không chịu nghe điện.”

“Vậy đúng là phải giải thích rồi.” Tiêu Tử Thần gật đầu.

Chiếc xe từ từ chạy giữa dòng xe cộ, sắc mặt anh tối tăm, “Hay là tại trời

mưa nên sóng điện thoại không tốt?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.