HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 590

lên ở nước ngoài. Cô luôn cho rằng anh ta là một người vô cùng kiêu ngạo,
không ngờ anh ta lại nhã nhặn ôn hòa như vậy. Địch Thanh cũng là một
người đàn ông tuấn tú thanh tao, nhưng khi so sánh với Bùi Địch Văn, lại
thiếu đi sự chín chắn và trầm tĩnh trong từng hành động, có lẽ là vì tuổi tác
khác biệt, thứ bậc không giống nhau. Nói thực, anh ta lấy Tống Dĩnh, đúng
là phí của trời.

“Chào anh!” Cô gật đầu lễ phép.

“Em cứ gọi anh là anh cả như Địch Thanh nhé! Anh tìm em rất lâu rồi,

không ngờ hôm nay lại gặp được em.” Bùi Địch Văn ôm lấy vai cô một
cách tự nhiên, mỉm cười quay đầu nói với Nhạc Tĩnh Phân, “Chủ tịch Nhạc,
có thể cho tôi mượn Linh Đồng nửa ngày không, chúng tôi muốn tâm sự
chút chuyện nhà.”

Qua vụ Thính Hải Các, Nhạc Tĩnh Phân đã không còn thần hồn nát thần

tính nữa, chị ta cười nói: “Tổng giám đốc Bùi đã mở lời, tôi nào dám cự
tuyệt, Tiểu Trì, vậy chị về trước đây.”

Trì Linh Đồng không rõ cô và Bùi Địch Văn có chuyện nhà gì để mà tâm

sự, thực ra mà nói thì cô và anh ta chẳng hề quen nhau. Nhưng thịnh tình
của Bùi Địch Văn khiến cô khó lòng từ chối. Anh ta dẫn cô tới khách sạn
mà anh ta ở lại, gần tới giờ cơm trưa, mỗi người gọi cho mình một tách cà
phê.

“Anh không ủng hộ chuyện một cô bé uống cà phê, hay là gọi một cốc

trà sữa nhé?” Nụ cười của Bùi Địch Văn khiến người ta thấy vô cùng gần
gũi thân thiết, trước mắt anh, cô bất giác thả lỏng bản thân.

“Uống cà phê vào ban ngày có thể giúp người ta tỉnh táo hơn.”

Bùi Địch Văn chỉ vào quầng mắt của cô: “Tối qua không ngủ ngon sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.