HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 67

“Đâu có. Linh Đồng là bạn cùng nhà với tôi, chúng tôi vẫn luôn thân

thiết quý mến nhau, chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi.” Nhan Tiểu Úy
vẫn tươi cười.

Bùi Địch Thanh liếc nhìn vào nhà một lần nữa, màu đen trắng đọng thăm

thẳm trong đôi mắt anh. “Hôm khác tôi sẽ liên lạc sau.” Anh gật đầu đầy xa
cách rồi quay người xuống tầng.

Nhan Tiểu Úy nhìn theo bóng lưng anh, không khỏi thảng thốt trong

lòng: “Người đàn ông hoàn mỹ!” Chờ anh khuất dạng ở cửa cầu thang, chị
ta chạy “bình bịch” vào nhà, xông thẳng tới phòng của Trì Linh Đồng.

Sắc mặt Trì Linh Đồng hơi tái, sụp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

Hôm nay cô quả thực mất hết mặt mũi rồi, sao cô có thể yếu đuối như Lâm
muội muội

(*)

vậy chứ, chẳng qua chưa kịp ăn sáng, rồi đứng dưới nắng một

hồi mà đã ngất xỉu, quả thực chẳng liên quan gì tới quả bóng golf kia.

(*) Tức nhân vật Lâm Đại Ngọc trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng, Lâm Đại Ngọc là một cô gái

yếu đuối. Nhân vật này kinh điển tới mức người Trung Quốc thường dùng từ Lâm muội muội như một

danh từ để chỉ các cô gái ốm yếu.

Bùi Địch Thanh và Quân Mục Viễn đưa cô tới bệnh viện, bác sĩ bón cho

cô một ít nước đường, thế là khỏe. Khi đó, cô lúng túng tới mức không còn
dũng khí để nhìn Bùi Địch Thanh.

Bùi Địch Thanh vốn không để tâm sự từ chối một cách khéo léo của cô,

gần như cưỡng chế dẫn cô tới một quán cháo Trung Hoa uống xong chút
cháo, sau đó tiếp tục cưỡng chế đưa cô về nhà trọ.

“Mau lên, mau lên, thành thật khai báo đi, loại người này…”

“Xin lỗi, người qua đường A mà thôi, em không thân quen gì hết.” Trì

Linh Đồng vội chặn họng Nhan Tiểu Úy, lòng thầm cười chê. Đàn ông chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.