HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 66

“Tôi có xe, để tôi đưa cô xuống núi.” Bùi Địch Thanh nói.

“Chẳng lẽ trên đường bộ lại toàn tàu chạy à?” Trì Linh Đồng bực bội

lườm anh, làm như có xe thì giỏi lắm ấy!

Bùi Địch Thanh xoa xoa mũi, bất đắc dĩ nhìn cô men theo sườn núi đi

xuống.

Quân Mục Viễn - người vẫn đứng đằng sau xem họ tranh chấp nãy giờ

phì cười, có lẽ anh ta chưa từng thấy Bùi Địch Thanh phải chịu thua như
vậy bao giờ, “Tổng giám đốc Bùi, anh có ý với cô bé này sao?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt sếp mình với vẻ hoang mang, cuối cùng

hỏi một câu như vậy.

Bùi Địch Thanh liếc nhìn anh ta, nói bằng giọng lạnh thấu xương: “Anh

tưởng kiếp này tôi còn có thể chạm vào thứ độc dược tình yêu kia ư?”

Vẻ mặt của Quân Mục Viễn cứng đờ, sau đó thở dài thườn thượt.

“Trời ạ!” Bùi Địch Thanh chợt thấy bóng dáng xuống dốc của Trì Linh

Đồng chao đảo, rồi bỗng nhiên ngã xuống.

***

“Cảm ơn, cảm ơn!” Nhan Tiểu Úy mở cửa phòng, cười tươi như hoa,

niềm nở như các cô thư ký của công ty liên doanh, gặp ai cũng cúi người
nói “Mòn được giúp đỡ nhiều hơn.”

Bùi Địch Thanh đứng trước cửa cầu thang, quay đầu nhìn chị ta, khuôn

mặt đẹp như tạc: “Cô Nhan, xin cô hãy dừng bước, đành phiền cô chăm sóc
cô Trì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.