HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 72

Tổng giám đốc Bùi, anh có thể bao dung rộng lượng nhưng người khác
chưa chắc đã làm được như vậy. Tôi không muốn bản thân mình rơi vào
tình cảnh phức tạp, chỉ muốn đi làm, sinh sống một cách bình thường, tôi
nghĩ có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nhiều. À, chuyện hôm trước, cảm
ơn Tổng giám đốc Bùi.”

Bùi Địch Thanh quay tay lái, xe rẽ vào một nhà hàng đồ nướng tên là

“Bôi Hải Nhân Sinh”. Tường trong nhà hàng được trát thành hình nham
thạch, đi kèm với kiểu kiến trúc tường kính lớn, từ đó có thể thấy được biển
rộng bao la bát ngát dưới ánh tà dương.

“Cho dù thực hiện dự án lớn hay nhỏ, chỉ cần thắng, tôi đều phải thắng

tới mức khiến người ta tâm phục khẩu phục, chưa bao giờ làm chuyện mờ
ám lén lút. Ngoài giờ làm, trước giờ tôi không nói đến chuyện công việc.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta là đồng nghiệp, nhất định sẽ có rất nhiều đề tài
chung muốn chia sẻ cùng nhau. Hôm nay tôi tìm cô vì muốn nhờ cô giúp
chút chuyện. Đừng vội, không liên quan tới lợi ích của Thái Hoa đâu.”

Anh bước tới một chiếc bàn sát cửa sổ, mỉm cười kéo ghế giúp cô. “Tôi

gọi điện cho cô, cô không từ chối nghe điện thoại thì cũng tắt máy. Bất đắc
dĩ lắm tôi mới phải tới cửa Thái Hoa để tìm cô.”

Ồ, nói xong một thôi một hồi thì hóa ra chuyện này là lỗi của cô cơ đấy.

Trì Linh Đồng mở khăn ăn ra, quay đầu ngắm phong cảnh bên ngoài.

Bùi Địch Thanh mỉm cười, rót một cốc trà chanh đưa cho cô: “Muốn ăn

chút gì đó không?”

“Chỉ cần không phải hải sản, thịt bò thịt dê và nội tạng động vật, món

khác tôi cũng không kén chọn.”

“Cô đúng là không kén chọn.” Bùi Địch Thanh nhìn thực đơn, lắc đầu:

“Hay là chúng ta tới nơi khác?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.