HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 89

Trì Linh Đồng cau mày, lại xem tiếp mấy tờ nữa, lắc đầu: “Tam tiến viện

ở An Huy cũng chưa chuẩn lắm, năm xưa, khi Huy Thương xưng bá thiên
hạ, nhà nhà đều thích xây chòi phong thủy trên mái nhà, giống những tòa
thành nhỏ, trong sân hiếm khi trồng cây, quan niệm mê tín của họ cho rằng
cây cối sẽ thu hút ma quỷ, khiến gia đình không yên ấm. Ừm, sao anh lại
nhìn tôi như thế?” cô đưa mắt nhìn lên, chạm vào ánh mắt sâu như biển của
anh, “Có phải tôi khó tính quá không? Thực ra yêu cầu cũng không cao đến
thế?”

Bùi Địch Thanh chầm chậm lắc đầu: “Sao cô có thể hiểu biết nhiều như

vậy?”

“Cố gắng học hỏi, ngày ngày hướng về phía trước! Có câu ‘Lúc cần tri

thức mới hối hận bản thân không có tri thức’, cho nên phải chuẩn bị từ sớm,
chim ngốc thì phải bay trước mà thôi!”

“Nếu cô mà ngốc, trên đời này không còn ai thông minh.” Bùi Địch

Thanh buột miệng khen. Anh biết cô là thiên tài của giới thiết kế, nhưng
không ngờ cô lại nỗ lực nhiều như vậy. Trong thời khóa biểu của các Đại
học kiến trúc chuyên nghiệp ở Đại lục không có môn “Nhà ở Trung Quốc”,
nhưng cô lại nghiên cứu sâu như vậy, hẳn là tự học thành tài.

Trì Linh Đồng vẫn luôn cho rằng trên đời này không có ai thực sự là

thiên tài, tựa như từ trên trời không thể rơi xuống bánh trái, chỉ có thể rơi
giọt mưa hay mưa đá mà thôi. Có lẽ bạn có một chút thiên phú khác người,
nhưng đó chỉ là một dải cầu vồng, tô điểm cho chân trời, nhưng không thể
khiến cả bầu trời tỏa sáng rực rỡ.

“Cảm ơn lời khen của anh, nhưng đó không được tính là tiền công đâu.

Tổng giám đốc Bùi, có quá nhiều bản thảo, hôm nay không thể xem hết
được, tôi còn phải về tra tư liệu lại nhiều chi tiết.” Cô bưng cốc latte của
mình lên, uống một ngụm lớn như uống nước lọc, tới mức Bùi Địch Thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.