Đó là lần đầu tôi gặp người đàn ông tươi tắn này, anh mặc một chiếc
quần ống xếp nếp phồng và mang khăn vành đội đầu, tự giới thiệu hệt như
một nhân vật bước ra từ tiểu thuyết của Salgari
- Xin chào. Tôi tên Simpah và tôi biết làm mọi việc.
Trên tàu còn thiếu thợ điện, và khi thuyền trưởng báo cho anh biết
rằng tất cả thành viên trong đội tàu đều là tình nguyện viên, để anh hiểu sẽ
không được trả công hậu hĩ cho công việc của mình, anh đáp rằng tiền
không quan trọng. Chỉ cần cho anh xuống ở cảng kế tiếp là anh hài lòng
rồi.
- Được thế tôi sẽ tiến lại gần thiên đường thêm chút nữa, anh nói.
- Thế thiên đường đó nó thế nào? ai đó hỏi.
- Rất buồn. Nhưng ở đó tôi hạnh phúc, anh nói.
Trong chuyến hành trình ba ngày tới Kota Kinabalu, ngài Simpah tỏ rõ
anh không chỉ là một thợ điện giỏi mà còn là một đầu bếp tuyệt vời và một
bạn đồng hành dễ chịu. Luôn với những cử chỉ trịnh trọng, anh kể chúng tôi
biết anh người Bengal, nhưng sống ở Timor, ở một nơi có tên gọi Silang
Kupang, cách Ocussi khoảng hai mươi dặm về phía Nam. Trong bốn mươi
hai năm tuổi đời thì anh có ba mươi năm đi thuyền, cho đến khi có đủ tiền
mua một khoảnh thiên đường anh quyết định cắm sào tại đó.
Chúng tôi tạm biệt ngài Simpah ở Kota Kinabalu. Chúng tôi tiếc nhớ
anh trong vài giờ, nhưng rồi cuộc sống trên biển, đặc biệt là trên con tàu
như Moby Dick, đủ làm chúng tôi quên sự ra đi của anh bởi một đống
những vấn đề cần giải quyết.
Tôi không có tin của anh. Tôi không còn nghĩ tới ngài Simpah. Và tôi
cũng chưa từng nhọc công nhìn trên bản đồ xem địa danh Timor đó nằm ở
chỗ quỷ quái nào.