phần sống tàu vẫn còn dưới nước.
Ngài Simpah nhận thấy vẻ bối rối của tôi nên nói với tôi về công việc
của anh. Với số tiền tiết kiệm của mình, anh mua được một rẻo bờ biển
rộng tầm một sân chơi tennis. Đó là nơi để cắt xẻ những con tàu do chính
anh dẫn về chờ chết.
Công việc đơn giản như thế này: một đội thủy thủ hạn chế nhất có thể
về số lượng đưa những con tàu hư nát về cách bờ biển khoảng hai dặm rồi
bỏ lại đó, sau đó ngài Simpah cầm cần lái. Anh đợi thủy triều dâng, và khi
đó, anh cho máy móc chạy hết tốc lực về phía bờ biển cho đến khi tàu mắc
cạn. Tiếp theo, đàn kiến người vũ trang những mỏ hàn, đèn xì, thanh sắt,
búa rìu hoặc chỉ dùng tay không sẽ làm tiếp phần việc còn lại.
- Buồn thật, nhưng có tôi, những con tàu không còn đau đớn khi bị
mang về bãi thải, vì trong khi đợi thủy triều dâng, tôi nói chuyện với chúng,
gợi nhớ về tất cả những bên cảng chúng từng qua, tất cả những ngôn ngữ
chúng từng nghe thấy trong đời, tất cả những thủy thủ, những lá cờ. Những
chiếc tàu như những con vật cao quý và giờ chúng đến yên nghỉ ở thiên
đường của sự lao động.
Ngài Simpah giờ ra sao? Và thiên đường sắt thép bị chế ngự của anh
giờ thế nào?