bị những người mặc đồng phục chặn bên ngoài. Anh thoáng đảo mắt sang
bên và ánh mắt chúng tôi gặp nhau, vì định luật kỳ diệu của cuộc sống làm
cho những người thua gặp nhau. Anh đang bị truy đuổi còn tôi, tôi bắt đầu
những năm dài của cuộc sống lưu vong. Anh ngồi xuống đối diện tôi, cầm
chai bia trên bàn, sau khi uống một ngụm, anh bắt đầu nói về gà qué. Tôi
nhập cuộc và khi cảnh sát tới gần, chúng tôi đang nói như hai chuyên gia về
sự tàn phá của bệnh khô đầu lưỡi lên gia cầm.
- Tên tôi là Vidal và tôi đang kêu gọi người tới một cuộc họp nghiệp
đoàn, anh nói khi hiện thực đã thắng những vấn đề về gà vịt.
Chúng tôi ra khỏi chợ, và một lát sau, ngồi ở quảng trường, tôi nói anh
đưa tôi xem một tờ truyền đơn. Đó là một tờ gấp, in từ máy in ronéo quay
tay, với những ký tự in to mà tôi không hiểu gì vì tôi không biết ngôn ngữ
Quechua.
- Không nhiều người biết đọc, nhưng không sao, lời viết mang lại sức
mạnh và đoàn kết mọi người, Vidal giải thích.
Mặt trời tỏa nắng trên cao, hắt những tia nắng chói lóa từ đỉnh núi
Pichincha kề bên đổ xuống nghiền nát bóng những người thổ dân đang
còng lưng bước, trên vai tải nặng đủ loại kiện to kiện nhỏ hàng hóa.
- Đó là huasipungo của thành phố. Họ không có đất và sẵn sàng mang
vác bất cứ thứ gì để đổi lấy một miếng bánh mì. Họ sống và chết ngoài
đường phố, anh bắt đầu nói.
- Anh nói tên anh là Vidal. Vidal gì nữa? tôi nhớ đã từng hỏi anh.
- Vidal, thế thôi. Thế là quá đủ rồi. Anh có muốn đến cuộc họp không?
Khi anh nói, âm “r” bật ra nghe như thể anh đã nhai chúng, và cứ thế
với chất giọng người vùng núi, anh kể với tôi chi tiết công việc khó khăn
của nghiệp đoàn nông dân. Liên hiệp Nông dân của Imbabura đã bị nghiền